Kha Dương quỳ đội chậu ngâm chân của sư phụ cả sáu tiếng đồng hồ, trong chứa nước muốn kết thành tầng băng mỏng, khăn mặt vắt ở thành chậu đã sớm đông thành một khối cứng ngắc.
Kha Dương cảm thấy cả người tê rần từ đầu tới chân.
Ngốc Tam Nhi cũng không khá hơn là bao, tay mất sức, lưng mất lực làm đổ gần phân nửa nước trong chậu, quần áo ướt nhẹp mà sư phụ cũng không cho thay, lạnh tới mức hai hàm răng đánh lạch cạch, Kha Dương nghĩ nếu răng nó cứ kêu mãi như thế nhất định sẽ nát.
“Sư phụ,” Kha Dương giơ chậu lên cử động cổ mấy cái rồi nói lớn về phía phòng sư phụ, “Chuyện này không liên quan tới Ngốc Tam Nhi, nó sắp chịu không nổi rồi mai sẽ bệnh mất, cho nó ngủ đi….”
Phòng sư phụ im lặng, đèn cũng không hề mở y như người ngủ mất rồi, nhưng nếu hai người để ý kỹ vẫn có thể nghe tiếng gã lầm bầm nho nhỏ. Ngốc Tam Nhi không chịu thua nói thầm: “Xin ông ấy làm gì, ông đây chịu được!”
“Chuyện này không liên quan tới em,” Kha Dương liếc Ngốc Tam Nhi một cái, mặt nó trắng bệch dưới ánh trăng vừa nhìn là biết không chịu nổi quá mười phút nữa, “Bày đặt kiên cường gì không biết.”
“Sao lại không liên quan, chuyện này do em nói mà ra! Sao không liên quan.” Ngốc Tam Nhi cúi đầu hắt xì một cái, chút nữa văng luôn cái cổ, nước lại đổ lên người một phần nữa.
“Đúng vậy, nó không tránh can hệ được.” Tiếng sư phụ đột nhiên vang ra từ trong phòng, nói xong một câu lại tiếp tục im lặng.
“Sư phụ, người nghĩ lại đi,” Kha Dương nhìn thoáng qua Ngốc Tam Nhi, “Người cũng biết Ngốc Tam Nhi có thể giữ chuyện này lâu như vậy cũng không nói ra không dễ mà, quan hệ của con với nó chỉ có từ keo sơn…..Ngốc Tam Nhi là một đứa nghĩa khí, không phải người nói sống trên đời nặng nhất là chữ ‘nghĩa’ sao…”
Kha Dương không nghĩ rằng phải nói nhiều như thế nhưng Ngốc Tam Nhi thật sự chịu không nổi nữa rồi mà sư phụ lại là kiểu người mềm cứng không ăn chỉ có thể vuốt lông, vuốt thoải mái không chừng tha cho Ngốc Tam Nhi đi ngủ.
Sư phụ im lặng hồi lâu rồi mở cửa phòng đi ra, cũng không mở đèn thong thong thả thả bước đều từng bước tới, bộ dáng kiểu này làm Kha Dương nháy mắt sinh ra ảo giác sư phụ có mấy phần khí chất thần tiên…..
“Tam Nhi đi ngủ đi.” Sư phụ đứng trước mặt hai người một lúc mới mở miệng.
“Con không đi, Dương ca ngủ con mới ngủ.” Ngốc Tam Nhi cứng cổ liếc cha mình một cái.
Kha Dương trừng nó một cái, hạ giọng: “Kêu đi ngủ thì đi đi, cứng đầu cái gì, cút về phòng của em nhanh.”
“Ta có chuyên muốn nói với Kha Dương, ngủ đi, nếu không phục thì tối mai quỳ tiếp.” Kha Lương Sơn bình tĩnh nói một câu, dù bề ngoài gã nhìn như sóng yên biển lặng nhưng trong lòng đã cuộn trào sóng gió rồi, những chuyện trước kia theo Kha Dương từ nhỏ lớn lên……..tất cả gom lại một chỗ khiến gã cảm thấy muốn thở không thông.
Lúc Ngốc Tam Nhi quay về phòng tắt đèn rồi gã mới chỉ chỉ vào đầu Kha Dương: “Bỏ xuống đi, lại đây.”
Kha Dương theo sư phụ vào phòng của gã, vừa vào liền thấy cái hộp gỗ đặt ở trên bàn.
Hồi chiều cậu cùng Ngốc Tam Nhi moi cái hộp từ dưới giường sư phụ ra, còn chưa kịp mở thì sư phụ bước vào phòng nhìn thấy bọn họ ôm cái hộp, gã lập tức vung cây gậy chống trong tay qua đập một trận, Ngốc Tam Nhi la hét như tù nhân bị ngược đãi còn Kha Dương cắn răng không lên tiếng, nhưng đau đến mức làm cậu hiểu rằng sư phụ đánh ác thật, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng bị ai đánh mạnh đến vậy.
“Muốn xem?” Kha Lương Sơn ngồi vào bên bàn sờ sờ cái hộp.
“Dạ.” Kha Dương thành thật gật đầu, nếu không muốn coi thì ai thèm cọ một đầu đầy bụi chui rút dưới giường sư phụ chứ.
“Vậy ta cho con xem.” Kha Lương Sơn đứng lên gỡ thắt lưng quần.
Kha Dương sửng sốt lùi lại từng bước: “Sư phụ muốn cho con coi cái gì vậy….”
“Mi bớt vô lại thì chết à?” Kha Lương Sơn quét mắt nhìn cậu một lượt, c ởi thắt lưng lấy ra một cái chìa khóa nhỏ.
Không ngờ ngày nào sư phụ cũng đem theo chìa khóa bên mình, Kha Dương muốn nói ngài phí công giấu chìa khóa vậy làm gì, Ngốc Tam Nhi cạy khóa còn không tới hai phút kìa, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng vì sư phụ mở hộp ra rồi.
Kha Dương há nửa miệng nhìn vào trong hộp, có một tấm hình đen trắng cũ nát cùng với một chìa khóa bằng đồng.
“Nhìn đi.” Sư phụ đổ hộp ra trước mặt cậu.
Tay Kha Dương phát run thiếu chút nữa chụp không kịp tấm hình.
Ảnh chụp một cặp vợ chồng, người vợ đang ẵm đứa con vài tháng tuổi. Từ cái nhìn đầu tiên Kha Dương liền biết người trong tấm ảnh chính là cha mẹ cậu.
Cậu nhìn chăm chăm tấm ảnh, tay vẫn run rẩy, lớn như vậy rồi đây là lần đầu nhìn thấy cha mẹ mình, ảnh chụp rất mơ hồ nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn hai gương mặt đó như muốn moi móc thứ gì từ trí nhớ.
Đương nhiên, phí công vô ích, hai gương mặt này không không hề có trong ký ức của cậu.
“Coi rồi, vừa lòng chưa.” Sư phụ lấy lại tấm hình trong tay cậu thả vào hộp, đóng lại.
“Chìa khóa đó,” lúc này Kha Dương mới khôi phục tinh thần nhớ tới chìa khóa kiểu cũ bằng đồng còn lại, “Dùng làm gì ạ?”
“Kha Dương,” sư phụ không trả lời câu hỏi của cậu mà đem giấu cái hộp xuống dưới gối, “Đây là cha mẹ con, họ mất lúc con mới được bốn tháng tuổi, chuyện của bọn họ đến ta cũng không biết rõ, từ giờ đừng bao giờ nhắc tới nữa, vô nghĩa thôi.”
“Nhưng mà…….” Kha Dương thấy rõ ràng là sư phụ đang giấu diếm mà.
“Không có nhưng mà, con muốn xem, ta cho con xem rồi, trong đó có cái gì Tam Nhi cũng đã nói, ta không giấu,” kha Lương Sơn cắt ngang lời cậu, “Ta nuôi con nhiều năm như vậy, đối với ta con không khác gì Tam Nhi với mấy anh nó cả, ngoài miệng bắt con gọi sư phụ nhưng trong lòng con là con ta…….Ta chỉ muốn con sống an ổn, không bệnh không tai, còn chuyện khác con biết hay không đều không có khác biệt gì…..Con hiểu ý ta không.”
Sư phụ đã nói tới mức này rồi Kha Dương cũng không thể hỏi tiếp nữa, chỉ đành gật đầu: “Con hiểu rồi.”
“Tắm rửa rồi ngủ đi.”
Kha Dương do dự một chút rồi quay về phòng.
“Lão Tứ, chú làm bậy rồi,” Kha Lương Sơn ngồi xuống bên giường, vuốt v e cái hộp, nhắm mắt lại, “Nó không phải con của chú, chú biết rõ mà, buông tha nó đi nó lớn bao nhiêu chứ, buông tay đi…..”
Kha Lương Sơn đi tới góc tường dời cái tủ nhỏ ra lộ một tấm ván gỗ chừng một mét vuông, trên tấm gỗ có một lõm tròn nhỏ, gã móc ngón tay vào nâng tấm gỗ lên.
Dưới tấm gỗ là hốc nhỏ, bên trong có quần áo cùng mấy thứ linh tinh, gã vừa đặt hộp tử đàn vào vừa lẩm nhẩm nói nhớ kỹ gì đó, cuối cùng lại dùng tủ nhỏ chặn kỹ lại rồi nhẹ giọng nói: “Nếu nó sốt ruột đi tìm hiểu rõ mọi chuyện thì chúng ta không ai yên ổn cả, xương cốt ta già hết rồi, chú cho ta sống yên vài nằm nữa đi.”
Kha Dương buồn ngủ rệu rã, rửa mặt bằng nước lạnh rồi đi vào phòng Ngốc Tam Nhi. Ngốc Tam Nhi cuộn chăn nằm trên giường vừa thấy cậu bước vào đã run giọng hét một câu Dương ca, em chắc không xong rồi.
“Vậy đọc di ngôn đi.” Kha Dương đưa tay sờ trán nó, không sốt, chắc không bị cảm mạo đâu.
“Anh nói với Ny Nhi, em rất thích cô ấy……”
“Ừ, còn gì nữa.”
“Kiếp sau chúng ta vẫn làm anh em, có chuyện anh gánh thay em coi như không
uổng công em vì anh bị đông chết.”
“Được, chuyện nhỏ.”
Ngốc Tam Nhi vui vẻ trở mình nhìn cậu: “Ông già có xử anh không?”
“Không, cho anh coi.”
“Không phải chứ, biết vậy nói thẳng với ông ấy cho xem không phải được rồi sao,” Ngốc Tam Nhi ôm chăn ngồi dậy, “Có phải có tấm hình với chìa khóa không? Đó chắc là cha mẹ anh ha?”
“Ừ,” Kha Dương ngồi xuống bên giường Ngốc Tam Nhi, mí mắt nhảy liên hồi, thường ngày toàn ngủ lúc mười giờ, hôm nay phải lăn lộn tới giờ này cậu đã chịu không nổi, “Buồn ngủ muốn chết, ngày mai kể cho em nghe, đi uống thuốc cảm đi, bị dội hết bốn chậu nước lên người rồi…”
“Anh có sao không? Dạ dày có đau không?” Ngốc Tam Nhi biết thân thể Kha Dương tốt, đội chậu nước mấy giờ cũng không sao nhưng nghĩ ngơi không không đàng hoàng sẽ bị đau dạ dày.
“Không đau, anh đi ngủ.”
Kha Dương nửa đi nửa chạy về phòng, thứ buồn ngủ như núi đè ập tới này khiến cậu cảm thấy bất thường, không chừng chút nữa tỉnh lại sẽ ở trong phòng ngủ của Diệp Huân.
Cậu vào phòng không kịp thay quần áo đã lao xuống giường úp mặt bất động.
Lúc Diệp Huân tỉnh dậy chỉ cần không phải nằm trên mặt đất là được.
Nhưng nằm chưa được bao lâu cậu đã thấy kỳ kỳ, sao tỉnh nhanh như vậy?
Kha Dương thấy mình hơi choáng váng nhưng thật sự phải tỉnh dậy rồi.
Hơn nữa còn không được bình an như thường lệ mà vô cùng kỳ quái.
Hưng phấn, thoải mái, hoặc cảm giác gì đó không thể nói rõ được.
…………
Diệp Huân đang mộng xuân?!
Kha Dương đưa ra kết luận đầy chứng cứ, tuy nói đây không phải thân thể cậu nhưng phản ứng của nó cậu vẫn cảm nhận được rất rõ ràng, thứ hưng phấn như sóng đánh liên hồi này có là đứa ngốc cũng hiểu được.
Có người hôn hắn, ở lỗ tai, môi, cổ, những khiêu khích nhẹ nhàng mà đầy k1ch thích khiến hô hấp của Kha Dương dồn dập, sau đó cậu nhanh chóng nhận ra bụng dưới bị vuốt v e chơi đùa.
Mặc kệ giải quyết nhu cầu s1nh lý hay gì Kha Dương lớn như vậy đã làm không ít, nhưng chỉ với mục đích phát ti3t thôi chứ thứ vỗ về chơi đùa đến từ bên ngoài một cách bất chợt thế này vẫn gây k1ch thích vượt qua tưởng tượng của cậu.
Dù biết đang nằm mơ nhưng cậu vẫn không ngăn được tiếng r3n rỉ từ sâu bên trong cơ thể.
Không bình thường.
Kha Dương tiếng của chính mình hay nói đúng hơn là tiếng nói của Diệp Huân, trong chớp mắt cậu cảm thấy tiếng r3n rỉ này quá sức câu hồn nhưng còn chưa kịp thưởng thức cậu liền phản ứng được – mẹ nó không phải nằm mơ!
Người rất nặng nề, cánh tay bị người ta đè lại, từng trận choáng váng ập tới tuy không nhiều nhưng khiến cả người vô lực, trên người còn có người khác, người này kéo áo hắn lên khỏi ngực rồi li3m nhẹ khắp.
Kha Dương nhịn không được căng cứng người, người kia ôm chặt cậu, tay đẩy nhanh động tác.
Kha Dương thừa nhận mình cảm thấy hưởng thụ nhưng cậu còn hơi thở cuối cùng, không đúng, còn hơi thở lý trí cuối cùng nên cậu bắt đầu nhận ra đây không phải mơ mà chính là Diệp Huân đang làm, mà Diệp Huân còn thích đàn ông….
Nói vậy người đang ở trên thân mang tới kh0ái cảm lớn như vậy cho cậu, là một thằng đàn ông!
Là một thằng đàn ông!
Kha Dương mở trừng mắt như bị điện giật.
Trước mắt tối sầm, đầu váng vất, cậu ngửi được mùi rượu đâu đây, tên oắt Diệp Huân này nhất định uống say rồi, cậu sửng sốt một hồi mới nhìn rõ tình huống trước mắt cùng người đàn ông đang híp mắt nhìn cậu.
“Sao vậy,” người nọ dán sát vào tai cậu, “Muốn đổi chỗ khác hay không?”
“Đổi ông nội mày.” Kha Dương cảm thấy mình đang hét lên đầy căm uất, nhưng xui xẻo thân thể ngấm rượu của Diệp Huân lại không hề phối hợp, âm thanh vừa nhẹ hẫng, vừa không uy hiếp cũng chả nghiêm túc gì.
“Ấy, không ngờ cậu còn sức chửi người khác đó.” Người kia nhịn không được bật cười.
Kha Dương không biết người này có qua hệ gì với Diệp Huân, nhưng quần áo của hai bên đều xốc xếch, các nút cài trên người Diệp Huân đều bị cởi ra, tay người kia còn động chạm cơ thể hắn.
Mặc kệ đây là bạn trai của Diệp Huân hay 419 cũng được, Kha Dương không muốn quan tâm nhưng sống kiểu gì thế này, giúp đi làm chưa tính còn phải giúp chuyện giường chiếu nữa hả!
“Tôi phải về nhà.” Kha Dương dùng sức rút cánh tay bị người nọ đè dưới thân rồi xô anh ta ra, cậu không biết nên nói cái gì mới đúng.
“Nhà cậu hay là nhà tôi?” Người kia hỏi.
Câu hỏi này làm Kha Dương phát điên, cậu nói tiếp: “Tôi phải về nhà, ngài nghe hiểu không vậy? Còn ngài muốn đi đâu thì tùy ngài.”
“Diệp Huân,” người nọ nhướng mi, “Cậu thích giỡn mặt sao, trêu chọc người khác bốc lửa xong rồi bỏ chạy là ý gì?”
“Tôi…….” Kha Dương muốn nói ai quan tâm anh bốc lửa hay không, tôi đâu phải đội cứu hỏa nhưng vừa mở miệng định nói thì di động vang lên, cậu có thể khẳng định ngay đó là Diệp Huân gọi tới vì thế sửa miệng, “Tôi nghe điện thoại đã.”
“Còn ở trên xe không?” Kha Dương vừa tiếp điên thoại đã nghe bên kia hỏi ngay.
“………Còn.”
“Lập tức xuống gọi xe về.” Diệp Huân vô cùng nghiêm túc nói môt câu.
Kha Dương muốn hỏi đã xảy ra chuyên gì nhưng người đàn ông này vẫn còn bên cạnh, cậu chỉ có thể ừ một tiếng.
“Ừ cái gì? Còn ngây ngẩn cái gì nữa, cậu đi xuống rồi bắt xe về ngay cho tôi!” Diệp Huân cao giọng.
“Cho em cúp máy rồi mới chạy được chứ!” Kha Dương cũng phát bực, khi không bị hoán đổi thì thôi, khi tỉnh dậy lại trong tình trạng say rượu bị thằng đàn ông khác giở trò trong xe, chưa kịp hiểu gì đã nghe Diệp Huân gào thét, cậu giận nha,
Người đàn ông vẫn luôn nhìn cậu nghe xong lời này chợt nhíu mày rồi nở nụ cười khó chịu, không đợi Kha Dương lên tiếng, anh ta đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống trước, sửa sang quần áo rồi xoay người: “Đi thôi.”