Từ khi Ngốc Tam Nhi có thể nhớ được thì nó chưa từng tách khỏi Kha Dương, trước khi vào cấp hai cả hai còn ngủ chung giường mà giờ là lúc cậu gặp khó khăn nhất anh hai lại muốn nó đi khỏi, dù nghĩ thế nào cũng không thông.
“Không được, anh hai, em không làm vậy được.” Ngốc Tam Nhi ngồi xổm trong viện như giữ tổ, cứ nhìn xuống đất chứ không chịu nhìn ai, nó y như cố gắng biến mình thành cái cây mọc rễ dính luôn vào sân viện.
“Làm vậy là muốn tốt cho mày! Bây giờ không tìm thấy ba, mày muốn mất tích chung luôn mới chịu à!” Kha Võ nhìn thằng em này tức gần chết, ba nuông chiều nó từ nhỏ, lươn lẹo cứng đầu hạng nhất, nếu không phải Kha Hạo còn nhìn chắc gã sẽ đi lên đá một cái vào mông nó.
Diệp Huân trước sau vẫn trưng ra nụ cười thản nhiên, hắn ngồi trên ghế nhẹ nhàng đung đưa trong im lặng, hắn có thể lý giải hành động của anh trai Ngốc Tam Nhi nhưng nếu nói không có ý kiến gì thì tuyệt đối không thể.
“Kha Dương.” Kha Hạo phát sầu, đánh một ánh mắt về phía cậu, Ngốc Tam Nhi không phải đứa nhỏ để lôi đi bằng bạo lực được, thằng nhãi này mà bướng lên thì không ai lay chuyển nổi.
“Ông nội Tam,” Kha Dương bước qua ngồi xổm bên cạnh nó, nhẹ giọng nói, “Em cứng đầu nữa cũng không để làm gì, đối với sự tình trước mắt thì đây là cách giải quyết tốt nhất rồi…”
“Tốt cái bi! Anh mẹ nó nhịn tới quen rồi à,” Ngốc Tam Nhi nắm cục đá trong tay, nó nghe mấy lời này xong thì ném mạnh lên mặt đất một cái, cục đá nảy mấy vòng văng tới chân Kha Hạo, anh ta nhấc nhẹ chân để tránh, nó cũng không nhìn tới mà quay đầu nhìn Kha Dương, “Tại sao bọn họ cho rằng đây là cách tốt nhất, không phải tại cảm thấy anh… Không phải sợ chính mình gặp rắc rối sao! Đệch, ông đây không sợ!”
Kha Dương cười cười, coi như không nghe thấy nó nói gì mà tiếp tục nhẹ nhàng: “Không ai biết đang xảy ra cái gì cả, em tới ở với anh hai là an toàn nhất rồi, có phải đi tù đâu, em tới trường cũng gặp được anh mà, lỡ như… Anh nói lỡ như, anh xảy ra chuyện thì vẫn còn em nghĩ cách giùm anh mà, phải không.”
“Đệch.” Ngốc Tam Nhi muốn nói gì đó nhưng câu cuối cùng của Kha Dương chọt quá trúng chỗ, nó không cãi lại được.
“Đi thu dọn đi,” Kha Dương vỗ vỗ vai nó rồi đưa di động của mình ra, “Có việc liên hệ anh thì gọi cho Diệp Huân.”
“Em nói trước,” Ngốc Tam Nhi chống tay lên gối đứng lên, nhìn Kha Hạo, “Em không chuyển nhà, em chỉ đi ở nhờ vài ngày thôi…”
“Ngài tự quyết định, đi thu dọn đồ đạc đi.” Kha Hạo phất tay.
Ngốc Tam Nhi quay lưng thu dọn mấy món đồ thường ngày của mình, mấy người trong viện đều im lặng, không khí vô cùng khó nói.
“Em cũng đi thu dọn.” Kha Dương liếc Ngốc Tam Nhi một cái rồi đứng lên về phòng mình dọn dẹp, cậu nghĩ tới mấy lời của Kha Võ nói khi Kha Hạo muốn nó dọn đi vô cùng rõ ràng, gã ta sợ nhà của sư phụ bị người ta chiếm mất.
“Đi thôi.” Kha Hạo lấy túi của Ngốc Tam Nhi.
“Chờ Kha Dương đi chung đi.” Kha Võ nhíu mày.
“Đi thôi,” Kha Hạo liếc một cái về phía phòng Kha Dương, “Chuyện khác nói sau.”
“Nhưng…”
“Yên tâm, giấy tờ bất động sản chắc chắn không phải Kha Dương đứng tên,” Diệp Huân vẫn còn đung đưa trên ghế dựa, hắn nhìn trời, giọng nói không lớn nhưng rất lạnh, “Cho dù chú Kha có chuyện gì thì di sản cũng không tới lượt Kha Dương tranh giành.”
“Anh!” Kha Võ nổi giận chỉ chỉ Diệp Huân nhưng bị Kha Hạo cản lại.
“Đi thôi, anh nói xong chưa,” Kha Hạo đẩy gã ta ra ngoài rồi quay đầu lại nhìn Diệp Huân, “Khiến cho chê cười.”
“Không sao, có thể hiểu mà,” Diệp Huân cười cười, “Nhưng hai vị đều là người trưởng thành, dồn ép một đứa trẻ cỡ em trai mình thì hơi ác độc, muốn bóp phải chọn trái hồng mềm đấy à.”
Kha Dương tựa vào cửa phòng mình nghe tiếng người trong sân dần rời đi, đến khi không còn tiếng động nào cậu mới thở nhẹ ra rồi chậm rãi trượt xuống ngồi lên đất, cậu muốn khóc.
Có người đẩy cửa nhưng cậu không nhúc nhích, không còn sức lực động đậy.
Diệp Huân tới gõ cửa sổ: “Ngài Kha, mở cửa.”
Cả buổi sau Kha Dương mới đứng lên mở cửa ra, cậu nhìn Diệp Huân nghẹn ngào hồi lâu mới nói một câu: “Cảm ơn.”
“Thu dọn đồ dạc đi.” Diệp Huân không nói lời dư thừa.
“Vâng.” Lúc Kha Dương thu dọn đồ rất nhanh vì không có nhiều quần áo, nhưng lúc ra khỏi cửa lại chậm chạp tựa hồ còn luyến tiếc, lúc đóng cửa sân cậu kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần mới đem chìa khóa nhét vào khe cửa.
“Cũng không phải không trở lại.” Diệp Huân xoay người đi ra đầu ngõ.
“… Ai biết được ạ.”
Bởi vì là cuối tuần nên có rất nhiều người trên đường, Diệp Huân chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, Kha Dương ngồi ở ghế phó lái cúi đầu nghịch ngón tay.
“Tôi có chuyện nghiêm túc nói với cậu,” Diệp Huân im lặng nãy giờ chợt mở miệng, “Có tâm trạng nghe không?”
“Vâng, anh nói đi.” Kha Dương ngẩng đầu.
“Tôi từng nói chuyện học đại học,” Diệp Huân dụi thuốc, “Cậu lo lắng giùm đi, mặc kệ có tìm được sư phụ hay không thì việc này vẫn phải quyết.”
“Không đủ thời gian, chỉ còn một học kỳ.”
“Tôi đọc bài thi của cậu rồi, nếu cậu quyết tâm bù lại những chỗ bị hỏng vẫn còn cơ hội.”
Kha Dương không trả lời, cậu không biết tại sao bỗng dưng Diệp Huân lại nhắc tới chuyện này, nhưng vào chính hôm nay lần đầu cậu cảm nhận được cô đơn, sư phụ ở đâu không biết, thái độ của anh cả anh hai, Ngốc Tam Nhi không thể lúc nào cũng bên cạnh cậu.
Lúc trong viện đột nhiên an tĩnh, cậu thật sự cảm thấy bất an đến tột cùng.
Về sau phải dựa hết vào chính mình, tuy nói trước kia không dựa dẫm nhiều vào sư phụ nhưng mọi chuyện đều xoay quanh ông ấy, ngay cả công việc kiếm tiền cũng chỉ vì muốn giúp đỡ sư phụ.
Bây giờ đều mất đi, cậu cảm thấy mình mất mục tiêu, càng không biết bao nhiêu năm qua mình sống có ý nghĩa gì.
“Quyết định đi, ngài Kha, cậu cũng biết không còn thời gian.” Diệp Huân đưa tay vuốt tóc cậu.
“Được.” Lần này Kha Dương trả lời rất kiên quyết nhưng lại nhìn hắn một cái như muốn nói thêm gì đó.
“Cậu không cần quan tâm chuyện tiền bạc, tôi ghi nợ hết, ăn uống ngủ nghỉ gì tôi cũng ghi nợ,” Diệp Huân lại châm thuốc, “Sau này nhớ trả cho tôi, không được thiếu một đồng.”
“Tính lãi không?” Kha Dương vui vẻ hít hít mũi.
“Coi biểu hiện của cậu.”
Phòng ở của Diệp Huân vẫn rất sạch sẽ, tuy không có ai ở mấy ngày nhưng chỉ có một lớp bụi mỏng, dọn xong là hơn ổ chó của Kha Dương không biết bao nhiêu lần. Cậu chống lên máy hút bụi đứng giữa phòng khách nhìn thành quả của mình: “Thế nào?”
“Không tệ, sau này nhờ cậu hết,” Diệp Huân không tham gia lao động mà ngồi trên sô pha xem TV, hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, “Có hình tượng nhân dân lao động lắm.”
“Không thành vấn đề, phòng của anh luôn gọn gàng,” Kha Dương ngồi bên cạnh hắn, duỗi chân vươn vai, “Dọn dẹp không mất sức.”
Diệp Huân tắt TV, lúc này cũng chẳng có chương trình gì để xem, hắn chợt nhớ tới chuyện khác rồi quay đầu nhìn Kha Dương: “Cậu chưa ăn cơm đúng không?”
“… Hình như vậy,” Kha Dương cúi đầu cào tóc suy nghĩ một hồi, “Bỏ đi, ăn chiều luôn thể.”
“Đau dạ dày bây giờ, để tôi coi có gì ăn vặt không.” Diệp Huân đi về phía tủ lạnh.
Kha Dương kéo tay hắn lại: “Không cần, nhà anh làm gì có đồ ăn chứ, lần trước em
kiểm tra hết rồi, chuột trong nhà chết đói sạch ráo, ngay cả con gián cũng không chịu được mấy ngày…”
“Cậu làm tôi phát tởm đây.” Diệp Huân cười.
Kha Dương cũng cười cười kéo tay hắn không buông, cậu rất thích đôi tay luôn ấm áp của Diệp Huân, nó không mềm mại như vẻ bề ngoài mà khi nắm lấy rất có lực.
“Sờ sướng không?” Diệp Huân nhìn cậu, cong miệng cười.
“Sướng, còn hơn tay con gái…” Kha Dương vân vê lòng bàn tay của hắn.
“Cậu sờ tay con gái rồi hả?”
“… Không có, anh, anh có thể nào đừng coi thường em vậy không,” Kha Dương cạn lời, “Buồn hết sức.”
“Được được được, không sờ thì không sờ, điều này chứng tỏ ngài Kha tâm không tạp niệm, một lòng hướng Phật.” Diệp Huân rút tay ra để sờ mặt Kha Dương một hồi, ngón tay hắn dừng lại trên môi ve vuốt rồi sờ nắn cằm cậu một lúc mới buông tay ngồi lại sô pha.
“Anh, anh không lo lắng gì sao,” Kha Dương từ từ nhắm mắt ngửa đầu ra sau, “Nói nghiêm túc thì em là người lai lịch không rõ ràng.”
“Còn có chuyện này nữa à,” Diệp Huân thở dài, hắn vươn tay ôm lấy gáy Kha Dương rồi kéo về phía mình, cậu thuận thế nằm luôn trên đùi, hắn cúi đầu nhìn cậu, giọng nói dịu dàng, “Lai lịch cậu liên quan gì tôi? Tôi không có tí hứng thú nào với chuyện trước kia của cậu.”
Kha Dương sửng sốt mở to mắt nhìn hắn, những lời này đem đến cho cậu sự an lòng không nói nên lời, xưa giờ chưa từng có người nào nói ra lời nói khiến cậu cảm động đến thế.
Cậu nhìn vào mắt Diệp Huân rồi rướn người lên, hắn cười cười rồi cúi đầu hôn xuống.
Làn môi mềm mại của Diệp Huân mang theo hơi thở mà Kha Dương quen thuộc, khiến cho hưng phấn trào dâng toàn cơ thể trong thời gian ngắn nhất. Đầu lưỡi của cậu tham lam tiến vào miệng hắn vừa quấn vừa m*t, từng đáp lại dù thật nhỏ của hắn cũng khiến cậu say mê.
Tay cậu kéo áo hắn ra rồi sờ lên làn da ấm áp, cậu ngừng một chút rồi nắn mấy cái không nặng không nhẹ trên lưng hắn và cảm nhận cơ thể rung động theo từng hơi thở của đối phương.
Giây phút này cậu không còn suy nghĩ nào khác ngoài phải ôm chặt lấy người này, cảm nhận sự an tâm do cơ thể hắn mang tới. Kha Dương chống tay nhẹ nhàng áp Diệp Huân xuống sô pha, cậu ép sát vào cởi từng nút áo quần của hắn.
Quần áo bị cởi ra khiến Diệp Huân lộ nửa người trên tr@n trụi, làn da căng bóng làm Kha Dương rung động trong lòng, tay cậu run rẩy xoa nhẹ lồng ngực đang phập phồng của hắn.
Da Diệp Huân rất trắng nên hai điểm hồng nhạt trên ngực vô cùng quyến rũ, ngón tay Kha Dương nhẹ nhàng vân vê làm cơ thể hắn căng cứng thở dồn dập, cơ thể cậu bị phản ứng này của hắn thiêu đốt, bàn tay còn đặt trên lưng dùng lực mạnh hơn rồi cúi đầu hôn xuống.
Đầu lưỡi Kha Dương li3m m*t vòng quanh không hề thuần thục nhưng mỗi lần đụng chạm mềm mại hay va đập của răng nanh đều khiến cho Diệp Huân cảm nhận từng cơn d*c vọng đánh úp lại.
Cánh tay hắn giữ vai Kha Dương lại còn bàn tay thì xoa nhẹ đầu cậu, thân thể không khống chế được ưỡn về phía trước hùa theo khiêu khích, những động tác vụng về cùng sự cố gắng khống chế d*c vọng chính mình của cậu để mang tới những vuốt v e dịu dàng nhất mang tới kh0ái cảm cho hắn, hắn nhắm mắt lại nhỏ giọng kêu: “Kha Dương…”
Mấy chữ này của Diệp Huân thốt ra rơi vào tai Kha Dương như tiếng thở dài đầy mời gọi, cậu hơi dừng rồi hôn một đường từ ngực hắn hôn lên, sau đó cắn khẽ lên vành tai rồi nói khẽ vào tai hắn: “Thế nào?”
Âm thanh Kha Dương vì hưng phấn mà hơi khàn đi vô cùng gợi cảm, một chút lý trí còn sót lại của hắn gần như tan biến cùng với mấy tiếng này, hắn cầm vạt áo của cậu vén lên rồi cởi áo quăng xuống nền nhà.
Tiếp theo hắn đưa tay xoa mấy cái thật mạnh trên lưng rồi men theo thắt lưng sờ vào trong quần cậu, động tác liên tiếp khiến hơi thở Kha Dương dừng lại nhưng cậu nhanh chóng đáp lại một cách điên cuồng.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, hôn cắn đến hoang dại ở bất cứ chỗ nào có thể, từ môi, thái dương, cổ, bả vai…
“Cởi,” đột nhiên Diệp Huân chống người ngồi dậy đẩy Kha Dương ra, hắn kéo dây nịt của cậu, “Cởi…”
Kha Dương ngạc nhiên nhưng không nhiều lời mà nhanh chóng cúi đầu tháo dây nịt, bởi vì hưng phấn mà tay run run, Diệp Huân không chờ cậu cởi xong đã kéo cậu lại hôn môi cuồng nhiệt, ngay cả đầu lưỡi cũng quấn chặt lấy.
Cậu thở hổn hển đáp trả, nhưng đầu lưỡi vừa vươn ra đã bị hắn cắn nhẹ, đau đớn thật nhỏ truyền đến như một liều thuốc k1ch thích tiêm vào thân thể khiến bên dưới cứng đến phát đau.
“Nhanh.” Diệp Huân buông cậu ra rồi cởi qu@n mình.
Cho tới giờ Kha Dương cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Huân trong bộ dạng này, khi cậu nhìn ngón tay thon dài của hắn cởi dây nịt thì đầu óc đã hỗn loạn, trước mắt cậu trở nên mơ hồ, xung động trong người cùng sự gợi cảm của hắn khiến cho mạch máu sôi sục, cậu nhanh chóng cởi s@ch chính mình rồi ôm cứng hắn, tay nắm cằm hắn hôn tới, nói đúng hơn là cắn người.
Hiện giờ cậu chỉ hận không thể vo Diệp Huân lại nuốt hết vào cơ thể mình, thứ k1ch thích chưa từng có này khiến cậu không không chế được mà kéo mạnh quần hắn xuống rồi dán sát người mình vào.
“Nằm xuống,” Diệp Huân đẩy một cái, giọng nói chứa mấy phần mê hoặc, Kha Dương bị hắn đẩy ngã trên sô pha. Sau đó hắn ngồi xổm trên ngực cậu, nhẹ nhàng xoa tóc cậu mấy cái: “Há miệng.”