Chương 33
Editor: Lăng
Sắc trời dần tối, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, giấy dán bị gió đập vào phát ra tiếng "phạch phạch" đầy lay động.
Trịnh Mật cầm một chung trà bằng men ngọc trong tay, hơi ấm vừa phải truyền ra từ men ngọc, cũng khiến lòng bàn tay Trịnh Mật ấm áp hẳn lên.
Nàng nhìn Minh Tô, chậm rãi mở miệng, đang muốn trả lời thì bỗng Vân Tang ở ngoài điện, cách rèm cửa nói vọng vào: "Nương nương, trời tối rồi, để nô tỳ vào thắp đèn lên ạ."
Cuộc đối thoại bị cắt ngang, hàng mi dài của Minh Tô rũ xuống, không được vui lắm.
Trịnh Mật nhìn nàng ấy một cái, nói: "Vào đi."
Nàng vừa nói dứt lời thì mành cửa được xốc lên, Vân Tang đi đến, bên ngoài cuồng phong gào thét, chỉ cần nghe thôi cũng biết trời rất lạnh.
Vân Tang hành lễ với hai người, sau đó lấy mồi lửa thắp nến trong điện lên.
Không giống như bóng tối hoàn toàn vào ban đêm, bên ngoài vẫn có ánh sáng, ánh nến đong đưa trong điện mang đến một bầu không khí khác biệt.
Bầu không khí này làm Trịnh Mật thấy hoài niệm, mà đối với Minh Tô thì lại là phiền nhiễu.
Vân Tang lui ra, Trịnh Mật kiên nhẫn cười hỏi: "Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?"
Nàng ấy giả vờ nghĩ lại, nói: "Nói đến chỗ tài nghệ nương nương bất phàm, ắt hẳn sư từ của nương nương cũng rất nổi danh?"
Trịnh Mật cũng cười, nói: "Khi còn bé được gia mẫu tùy ý dạy dỗ, không thể gọi là sư từ gì cả."
Minh Tô đặt chung trà trong tay xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt vừa rồi còn nhiễm ý cười nhưng giờ lại nhạt đi, như thể không có gì thú vị.
Thật là trùng hợp, trà đạo của A Mật cũng là được thừa hưởng từ mẫu thân của nàng ấy.
Chung trà này nàng chỉ uống một ngụm, lúc này đã có chút lạnh. Nước trà lạnh đi thì mùi vị cũng khác.
Hoàng hậu để ý đến sắc mặt nàng, lại rót một chung khác đặt vào tay nàng, nói: "Trời lạnh uống thêm một chung đi, để cơ thể ấm lên cũng tốt."
"Không cần......" Minh Tô không còn hứng thú, cũng không buồn nhìn chung trà mới, tự mình đứng lên, "Nhi thần còn có việc, xin cáo lui trước."
Nàng dứt lời, liếc hoàng hậu liếc mắt một cái, trong mắt hoàng hậu lộ rõ vẻ ảm đạm.
"Để ta tiễn ngươi." Nàng ấy nói.
Minh Tô im lặng, khuôn mặt hờ hững không có ý cười, cũng không đợi hoàng hậu mà đã nhấc chân đi ra ngoài trước.
Thế nên khi ra khỏi điện thì Trịnh Mật bước chậm hơn nàng ấy một bước.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ tuyết. Tuyết đầu mùa năm nay tới sớm hơn năm ngoái rất nhiều.
Chẳng trách mới vừa rồi cuồng phong gào thét.
Ngoài điện đứng đầy cung nhân, thấy hai người các nàng bước ra thì vội vàng hành lễ.
Minh Tô mặc một chiếc áo lông chồn mỏng, có vẻ chẳng chống lạnh được mấy.
Huyền Quá bước đến nói: "Bên ngoài lạnh, xin điện hạ chờ một lát, tiểu nhân đã sai người đến điện Trinh Quán lấy y phục rồi ạ."
Minh Tô không muốn ở lại nơi này, nói: "Không cần......" Vừa nói xong, nàng đã bước vào mưa tuyết, nhưng tay áo bị giữ lại.
Nàng quay đầu lại, hoàng hậu thả lỏng tay, nói: "Trời lạnh, mặc như vậy sẽ không ra ngoài được."
Nàng ấy vừa dứt lời, thì Vân Tang đã cầm áo choàng bước ra.
Nền đen lụa vàng, thêu họa tiết hai con phượng hoàng đang bay lên, đúng là kiểu dáng dùng cho hoàng hậu.
Minh Tô bỗng nhiên nhớ tới trước đây hoàng hậu cũng đã đưa cho nàng một chiếc áo choàng, chỉ là chiếc áo choàng đó đã bị nàng sai người đốt rồi.
"Áo bào này bổn cung vẫn chưa dùng qua." Hoàng hậu nói xong thì nhận lấy chiếc áo từ tay Vân Tang.
Minh Tô cho rằng nàng ấy sẽ làm giống như lần trước, phủ thêm giúp nàng. Nàng đang muốn từ chối thì thấy hoàng hậu đưa áo choàng cho Huyền Quá, ánh mắt nhìn Minh Tô, cười nói: "Công chúa mang tạm để chống lạnh trên đường đi."
Hoàng hậu ban y phục, lại còn ở trước mắt nhiều người, nên Minh Tô tự nhiên không thể chối từ, nàng hành lễ nói: "Đa tạ nương nương."
Đợi Huyền Quá hầu hạ công chúa mặc áo choàng xong thì Trịnh Mật mới nói: "Không cần đa lễ, ở thêm lát nữa thì khó mà đi được, ngươi mau đi đi."
Minh Tô nghe lời, đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, hoàng hậu đã xoay người sang chỗ khác, nữ quan bên cạnh nàng ấy đã thay nàng ấy xốc rèm cửa lên.
Minh Tô phát hiện, tuy vừa rồi hoàng hậu vẫn đối xử nàng rất thân mật nhưng lại phượng nghi ung dung, trung cung chi khí, khác hẳn sự càn rỡ khi chỉ có hai người trong cung điện. Có thể thấy được nàng ấy vẫn biết cách kiềm chế.
Minh Tô âm thầm mỉa mai một câu, khóe môi nhếch lên, nhưng nghĩ đến hoàng hậu và Trịnh Mật có nét tương đồng thì môi nàng lại mím thành một đường thẳng.
Trong Nhân Minh Điện, Vân Tang hầu hạ hoàng hậu vào điện.
Chỉ vừa đi ra ngoài chốc lát mà trà trên bàn đã lạnh, không uống được nữa. Vân Tang đang muốn hỏi vì sao điện hạ rời đi mà không vui, thì lại thấy hoàng hậu vẫy tay với nàng, ra hiệu cho nàng lui ra.
Vân Tang không dám nói nhiều, hành lễ rồi im lặng lui ra ngoài.
Trịnh Mật đến bên cửa sổ ngồi xuống, ngồi xuống chỗ Minh Tô vừa ngồi.
Nàng không hề cố ý chạm vào mặt Minh Tô khi nàng ấy làm nũng, mà là nhớ tới chuyện cũ khiến nàng như bị mất kiểm soát. Nhưng lần này và cả trà lần trước là nàng cố ý làm.
Trên đời này, nàng đã không còn người thân, người duy nhất quan tâm chỉ còn lại mình Minh Tô mà thôi.
Bởi vậy, chẳng sợ dù đã biết rõ nàng ấy hận nàng, thì nàng vẫn không kiềm được muốn thử. Nếu nàng có thể trùng sinh thì liệu Minh Tô có tha thứ cho nàng không?
Trên bàn đặt hai chung trà, một chung đã uống qua, chung còn lại thì người nọ cũng chẳng thèm nhìn.
Trịnh Mật cầm chung trà Minh Tô đã uống lên, nhìn nước trà bên trong đã sẫm màu.
Chỉ mới nghe tài nghệ của nàng và Trịnh Mật đều được thừa hưởng từ mẫu thân, thì nàng ấy lại lười nhác đến mức chẳng thèm nếm thử rồi.
Nàng ấy hận nàng đến mức nào? Hận đến mức dù nàng đã chết cũng không muốn tha thứ, hận mức không thèm quan tâm đến người hay vật giống nàng, không muốn tốn sức suy nghĩ dù chỉ là một chút.
Trịnh Mật siết chặt chung trà trong tay, giơ tay bóp ấn đường.
Tuyết đầu mùa, những cung nhân lâu lâu lại đến quan sát một chút, tránh để ban đêm tuyết đọng dày đè sụp mái. Ngoài ra thì than ở các nơi cũng tăng theo lệ thường. mọi việc đã có cung vụ, các ty sắp xếp, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải quán xuyến mọi việc, hỏi han tình hình.
Hơn nữa Trịnh Mật còn đang nhớ đến nạn dân, lương khoản đi chưa được bao lâu, chắc vẫn còn chưa đến Hạ Châu. Trời lại rét buốt đến vậy, chỉ sợ bá tánh gặp nạn sẽ càng nhiều.
Nàng đứng lên, cố gắng ép Minh Tô xuống đáy lòng để tập trung vào chính vụ.
Nhưng Minh Tô bị mạnh mẽ áp xuống lại không ngoan chút nào, vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu quấy nhiễu lòng nàng, hơn nữa còn như cắn lên tim nàng làm tim nàng đau đớn.
Trịnh Mật bất đắc dĩ cười một chút, đáy mắt lại là chua xót. Nàng đặt chung trà xuống, đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Trịnh Mật hỏi: "Nội cấp sự tới chưa?"
Vân Tang đáp: "Còn chưa tới ạ, có lẽ vài vị nội cấp sự đang đi trên đường."
Trịnh Mật gật đầu, đi vào thiên điện chờ, Vân Tang chần chờ bẩm: "Mới vừa rồi phía dưới tới bẩm, bệ hạ đã đưa Kiều tiệp dư đến vườn mai để thưởng tuyết đầu mùa."
Trịnh Mật dừng bước, thản nhiên nói: "Ta biết rồi." Nàng đi về phía trước đi được vài bước lại hỏi, "Bệ hạ sủng ái Kiều tiệp dư được bao ngày rồi?"
Vân Tang thầm tính: "Bẩm, đã gần nửa tháng rồi."
Trịnh Mật gật gật đầu: "Bổn cung nhớ rõ hành cung Thương Châu có dâng lên một mỹ nhân như thiên tiên hạ phàm."
"Dạ phải. Nô tỳ cũng có nghe thấy."
Các nơi dâng tặng mỹ nhân lên kinh thành rất nhiều, ngay cả cả ngoại bang cũng có dâng hiến. Trong cung không chứa hết được, nên có một số người xuất thân kém hoặc đắc tội phi tần có địa vị cao sẽ bị đưa đến hành cung.
"Đợi sau khi tuyết ngừng thì ngươi đến hành cung xem thử nàng ta có thật sự đẹp như vậy không, nếu là thật thì đưa nàng ta vào cung." Trịnh Mật ra lệnh..
Vân Tang không biết dụng ý của nàng, tuy nương nương không ngừng xếp tai mắt vào trong cung, thu nạp nhân tâm, nhưng lại rất hiếm khi hỏi chuyện lục cung tranh sủng. Nàng chỉ có đành cung kính đồng ý.
Trong lúc các nàng nói chuyện, Minh Tô cũng xuất cung, nàng cũng lo về đợt tuyết này.
Năm năm trước khi nàng cùng Trịnh Mật chạy trốn cũng đã từng đến nơi đó, ở đó không hề ấm áp như kinh sư.
Đợt tuyết này tới thật không đúng lúc. Nàng vốn nghĩ rằng bệ hạ sẽ nổi giận vì loạn dân, nếu đại thần trấn an nạn dân có lòng riêng thì cũng không dám làm quá mức, nhưng có đợt tuyết này thì lại khác.
Bọn họ có lẽ sẽ trì hoãn việc cứu tế, biển thủ lương khoản, rồi sau