Chương 62
Editor: Lăng
Sau khi Trịnh Mật rời đi, thì Minh Tô đã sai người về phủ lấy hết những bằng chứng mà nàng đã thu thập trong suốt những năm nay. Đặc biệt là bản cung khai do tự tay Lư Nguyên Khang viết, đã sai người gửi đến phủ trung thư lệnh ngay trong đêm.
Lư Nguyên Khang là người đầu tiên tố cao thái phó mưu nghịch, nếu ngay cả lời buộc tội đầu tiên cũng là vu cáo thì chắc chắn vụ án mưu nghịch đó thì là một trò đùa, một âm mưu. Hắn đã bị phán tội lưu đày, hiện nay đang thụ án bên ngoài ba ngàn dặm, cũng được khoái mã triệu hắn nhập kinh để làm nhân chứng.
Lo liệu như vậy, kéo thẳng đến canh ba thì bên dưới đến bẩm, Thục phi nương nương đã hồi cung. Minh Tô đặt sớ thư trong tay xuống, đứng dậy đi về Nam Huân Điện. Về thăm mẫu thân bị bệnh nặng thì chắc chắn lòng mẫu phi rất buồn, không thể ngủ được. Nàng đến an ủi mẫu phi, cũng sẵn tiện nói chuyện.
Lúc Minh Tô đến thì Thục phi mới vừa tháo đại trang, nghe nói nàng đến thì lệnh cho cung nhân tạm thời lui ra, đi ra gặp nàng trước. Minh Tô thấy trên người nàng ấy còn chưa thay cung trang mà đã ra ngoài thì vội nói: "Mẫu phi thay y phục rồi ra sau ạ."
Cung trang hoa lệ, họa tiết thêu thùa dùng nhiều chỉ vàng cho nên không khỏi nặng nề, mặc ở trên người cũng khó chịu.
Nhưng Thục phi vẫn ngồi xuống cạnh nàng: "Không sao, đêm khuya sao con còn đến, có gì muốn nói à?"
Nghe nàng ấy hỏi thì Minh Tô không khỏi hổ thẹn. Mấy năm nay nàng bận trong rộn ngoài, thường xuyên không thể rảnh rỗi đến nói chuyện với mẫu phi. Mỗi lần đến hình như đều có chuyện muốn nhờ vả, hoặc là trong lòng phiền muộn, muốn tâm sự với mẫu phi.
"Nhi thần chỉ đến hỏi xem thử bệnh tình của bà ngoại thôi." Minh Tô nói.
Thục phi lắc lắc đầu: "Không khỏe lắm. Người già cơ thể ốm yếu, một khi bị bệnh thì khó mà khỏi hẳn."
Sắc mặt Minh Tô tối sầm lại, vội nói: "Mẫu phi cứ ở Sở phủ thêm một thời gian đi, có người ở cạnh chăm sóc, bà ngoại vui vẻ thì sẽ khỏe thôi."
"Nếu ta ở trong phủ lâu thì chỉ sợ khách nhân và bằng hữu trong phủ đến hằng ngày, ngược lại còn khiến mẫu thân không thể dưỡng bệnh." Thục phi cười nói.
Minh Tô thành công, thì người làm mẫu thân như nàng cũng được "nước lên thì thuyền lên". Bên ngoài đã hoàn toàn đối xử với nàng như thái hậu, nếu nàng ở Sở phủ thì chỉ e toàn bộ nữ quyến của các gia tộc sẽ đến cửa bái kiến, làm gì có chuyện yên bình hầu mẹ trước giường được.
Minh Tô cúi đầu: "Đều do nhi thần......"
Thục phi vỗ vỗ tay nàng, nói: "Ta không có ý trách con, con cũng đừng trách bản thân mình quá. Huống chi, các thái y đều đang chăm nom ở Sở phủ, ta ở lại cũng không giúp được gì."
Minh Tô hơi hé môi, nàng nhìn Thục phi, qua một lúc lâu mới nói: "Mẫu phi, con đã từng làm chuyện sai lầm."
"Hả?" Thục phi kinh ngạc, quan tâm hỏi, "Chuyện gì?"
Minh Tô nhìn nàng, Thục phi cũng ngồi thẳng, là chuyện gì mà có thể khiến Minh Tô để mãi trong lòng, khiến cho nửa đêm còn đến đây ậm ừ khó kể.
Minh Tô chần chờ hồi lâu, đã mấy lần muốn nói nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói: "Không có gì ạ."
Thục phi nhíu mày, đang muốn hỏi thì Minh Tô lại đã nói tiếp: "Nhi thần đã lệnh cho trung thư lệnh dẫn đầu, ngày mai sẽ có đại thần dâng tấu khẩn cầu phúc thẩm lại án mưu nghịch của thái phó. Đến lúc đó, nhi thần sẽ khiến bệ hạ tự tay viết chiếu tra lại án này."
"Cái gì? Con......" Sự chú ý của Thục phi quả nhiên đã bị dời đi, "Sao con không đợi thêm chút thời gian, để thế cuộc vững chắc hơn rồi hãy nhắc đến việc này? Là sợ sau khi hắn thoái vị, con lại ra lệnh xét lại án thì thế nhân sẽ nghĩ rằng con lấy thế ép người, dựa vào đó để chèn ép bệ hạ, chứ không phải là do thái phó bị oan khuất thật, không thể giải quyết bản án được triệt để sao?"
Minh Tô cười cười, lắc đầu nói: "Người trong thiên hạ không ngốc, dù là thoái vị trước hay sau thì nhi thần cũng muốn phúc thẩm cả. Cũng đều là sau khi đắc thế nắm quyền, ép nhận sai, mà một khi hắn nhận sai thì chắc chắn là sẽ có lợi với nhi thần.
Thái phó là trung hay gian, cầm quyền đã bốn mươi năm, mỗi một hành vi thì người trong thiên hạ đều biết đó. Khởi cư chú của đế vương cũng có ghi lại, đợi vụ án được phúc thẩm, ban bố khắp thiên hạ thì tự nhiên thế nhân sẽ tin thôi. Mà đối với loại người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, dù cho nhi thần đem chân tướng đến trước mặt bọn hắn thì bọn hắn cũng có thể nhắm mắt nói là giả mạo. Chỉ vì nhi thần và mẫu hậu mẫu tử tình thâm nên mới phúc thẩm."
*Khởi cư chú: Sách ghi chép về lời ăn tiếng nói việc làm hằng ngày của hoàng đế.
Đây chính là lý do, rốt cuộc con người thái phó như thế nào thì bá tánh là người rõ nhất, có lẽ bọn họ không hiểu sự phân tranh triều chính, nhưng bọn họ lại biết khi thái phó cầm quyền thì cuộc sống của mình tốt hay xấu. Về phần hậu nhân thì tự có thể tìm ròi từ sách sử cho rõ. Muốn phúc thẩm án này, cũng chỉ có thể chờ đến khi thế lực của Minh Tô lớn hơn hoàng đế, buộc hắn cúi đầu hạ lệnh phúc thẩm.
"Vậy con......" Thục phi khó hiểu, "Sao không chờ ổn định hơn?"
"Bởi vì thế nhân đã quên mất một việc." Minh Tô đứng lên, chậm rãi dạo bước trong điện, "Quên là hoàng đế phạm sai lầm thì cũng phải nhận sai. Không thể vì hắn là hoàng đế mà lại nhẹ nhàng cho qua được, còn muốn để người trong sạch bị hàm oan ba quỳ chín lạy, quỳ tạ thánh ân. Con muốn hắn hạ tội kỷ chiếu ngay trước mặt thế nhân, trước mặt hồn thiêng của mẫu hậu và thái phó, thoái vị tạ tội. Chứ không phải là tùy tiện lấy lý do bệnh nặng liệt giường, không thể lâm triều rồi thoái vị được. Sau đó hắn lại làm thái thượng hoàng, yên phận trải qua tuổi già."
Những lời này Minh Tô không nói với Trịnh Mật. Bởi vì A Mật biết nếu nàng nhắc đến, thì trái lại sẽ như ân huệ với A Mật, như chờ nàng ấy tạ ơn nàng vậy. Nhưng nàng thật sự rất muốn nói với người khác những lời này. Suy đi nghĩ lại, trừ A Mật ra thì nàng chỉ có chỗ mẫu phi là nàng có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
Thục phi lặng im thật lâu rồi mới chậm rãi gật đầu: "Con nói rất đúng. Nhưng không phải là ta không nghĩ đến chuyện hắn nhận sai tạ tội, mà nghĩ dù sao hắn cũng là phụ thân của con."
Hai vai Minh Tô sụp xuống, đúng là thế thật, chỉ bởi vì hắn là phụ thân nàng. Cho nên A Mật mới nhẫn nhịn, thậm chí không nói một câu ác độc nào, làm cho dù bây giờ các nàng đã thắng thì cũng không ai hân hoan.
"Con đã nghĩ như vậy thì cứ làm vậy đi. Quá nửa là sẽ lưu lại ô danh, bị chỉ trích. Nhưng đời người ngắn ngủi mấy chục năm, nào có chuyện thuận buồm xuôi gió hết được, khiến tất cả vừa lòng. Cứ làm theo lòng mình, ít nhất thì cũng không thẹn với lương tâm." Thục phi cũng suy nghĩ rất thoáng, không khuyên Minh Tô nữa.
Minh Tô nghe nàng ấy nói như vậy thì thấy được an ủi. Nàng chợt nghĩ đến chuyện mẫu phi vẫn chưa biết hoàng hậu chính là Trịnh Mật. Đây là chuyện vui nhất trong mấy năm nay, tất nhiên Minh Tô rất muốn chia sẻ với mẫu phi.
Nhưng nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói. Nàng biết cái nhìn của người đời về chuyện quỷ thần, nàng có thể chấp nhận linh hồn A Mật nhập vào cơ thể người khác, nhưng chưa chắc mẫu phi sẽ tin.
Vẫn đợi thêm chút thời gian nữa xem sao, Minh Tô nghĩ.
Đêm đã tối đen, bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ canh tư, giọng nội thị cầm canh gõ mõ vừa cao vừa chói, kéo thật dài, kèm theo tiếng gõ mõ, từ xa đến gần, lại từ gần ra xa rồi dần biến mất.
"Minh Tô......" Thục phi gọi nàng.
Minh Tô lấy lại tinh thần, cười một chút, nói, "Không còn sớm nữa, mẫu phi đi nghỉ sớm đi ạ. Bệnh của bà ngoại, nhi thần sẽ sai thái y bẩm báo liên tục."
Thục phi gật gật đầu, cũng không nói thêm nữa, đứng dậy tiễn nàng ra cửa.
Ra khỏi đại điện, ban đêm thu ý dày đặc, Minh Tô siết chặt cổ áo, nhìn vầng trăng sáng treo giữa bầu trời ngoài điện. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng, cỏ cây trên mặt đất đang đong đưa, gió rất nhẹ nhưng vẫn nghe thấy tiếng gió, đình viện trong đêm lại yên tĩnh và thanh bình, rất đẹp.
Minh Tô nhìn khung cảnh này, lòng nàng đang yên lặng chợt cảm này áy náy và tội lỗi vô cùng. Nàng bước ra hai bước, đột nhiên quay người lại, hỏi: "Mẫu phi có còn nhớ Lý Hòe không?"
Lý Hòe? Thủ lĩnh nội thị bên cạnh tiên hoàng hậu, làm người trung trực, làm việc ngay thẳng, là một nhân vật vô cùng hiếm thấy.
Thục phi nói: "Đương nhiên là nhớ rồi. Đáng tiếc, tổ lật sao còn trứng lành, năm đó hắn cũng không thể thoát chết."
Nàng ấy dứt lời, lại hỏi: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại nhắc đến hắn?"
Minh Tô đứng trong màn đêm, Thục phi không thấy nét mặt của nàng, chỉ nghe nàng nhanh chóng nói: "Thuận miệng nhắc đến thôi ạ, mẫu phi mau vào điện đi."
Thục phi cũng không để ý, chỉ nói: "Con cũng mau về nghỉ ngơi đi."
Minh Tô gật đầu rồi rời đi. Nàng đi rất nhanh, nhanh đến mức mấy tên cung nhân theo hầu phía sau phải thở hồng hộc. Quay về Thùy Củng Điện, nàng sẽ nghỉ ngơi ở thiên điện.
Nhưng khi nhắm mắt thì làm sao vẫn không ngủ được. Minh Tô trằn trọc nửa đêm, suy nghĩ, nếu A Mật ở đây thì tốt rồi, ít ra có thể ôm nàng ấy.
Đến tận hừng đông, Minh Tô không tránh khỏi bị đau đầu, trung thư lệnh làm việc nhanh nhẹn, viết tấu