Quân Thư ngăn cản: "Đi đâu?"
Hạ Cô Nhận ngẩng đầu nhìn về phía thiên thượng thành: "Chưởng viện các."
"Vậy cũng được, sư phụ ta cũng ở đó." Quân Thư thở phào nhẹ nhõm ý bảo Khúc Duyệt không cần lo lắng, có thể đi.
Thật ra Khúc Duyệt không quá lo lắng.
Nàng nhìn trúng Hạ Cô Nhận nên đã biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Vi Tam Tuyệt.
Mặc dù vậy, ứng phó với loại đồ cổ ngoan cố như hắn, nói không đau đầu là giả.
Nhị Ca Khúc Tống của nàng cũng là loại này, mọi người trong nhà, kể cả cha nàng đối với anh thật đau đầu đến nỗi nghi ngờ anh do lão Vương nhà bên sinh ra chứ không phải người nhà họ Khúc.
Lúc đang cưỡi hạc bay lên chưởng viện các, Hạ Cô Nhận nói từ phía sau: "Quân sư huynh, sau này huynh có thể đừng nói chuyện quá khứ trước mặt người ngoài được không? Ta không thích."
Hắn đang yêu cầu Quân Thư đồng thời cảnh cáo Khúc Duyệt không được lắm miệng nói lung tung.
Quân Thư làm bộ nghe không hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
"Chính là..." Vẻ mặt Hạ Cô Nhận thoáng lộ ra nét mất tự nhiên, cho Quân Thư một ánh mắt "huynh hiểu mà".
"À, ý ngươi là chuyện hồi nhỏ ngươi thích màu hồng và mèo con, hay thích biến thành mèo con hồng hồng, kéo theo cái đuôi dài nho nhỏ, ngày nào cũng cầu xin các huynh đệ ẵm ngươi, ôm ngươi chứ gì?"
Sắc mặt Hạ Cô Nhận lập tức đen thui đến mấy bậc.
Quân Thư thấy hắn không nói gì thì nhớ lại và nói tiếp: "Hay là chuyện ngươi nhìn thấy hồ lô đường là không đi nổi, không cho mua liền lăn ra đất ôm đùi các sư huynh khóc lớn?"
Lại tiếp tục nói: "Không phải à? Chẳng lẽ là...
"Quân sư huynh, ta sai rồi, ta không nên yêu cầu huynh." Hạ Cô Nhận lên tiếng ngắt lời hắn, giọng nói tràn ngập sự hối hận.
Tuy rằng thường hay bị chèn ép nhưng Quân Thư vẫn luôn bênh vực người mình trước mặt người ngoài, bây giờ lại bày trò nói toạc ra chuyện xấu hổ của Hạ Cô Nhận trước mặt Khúc Duyệt thế này, chứng tỏ sau chuyến đi cùng Khúc Duyệt hắn hiển nhiên đã trở thành thân thuộc với nàng.
Tay Hạ Cô Nhận run bần bật, Khúc Duyệt có thể nghe được tiếng lưỡi kiếm va vào vỏ kiếm, đó là một thanh kiếm đen tuyền sáng bóng có khắc hoa văn hình rồng.
"Mèo đen nhỏ sao?" Khúc Duyệt cũng hơi mím môi, không thể tưởng tượng nổi một Hạ Cô Nhận viết đầy mặt "ta siêu ngầu" lúc còn nhỏ lại như thế, không biết rốt cuộc mười năm qua hắn đã trải qua những chuyện gì?
"Khúc tiên sinh chưa biết đó thôi, trước kia Hạ sư đệ trắng trắng tròn tròn như bánh bao, các tiểu cô nương còn phải ganh tị, đáng tiếc sau đó Vi sư tôn lại..." Quân Thư thở dài.
"Hóa ra là phơi nắng cho đen đi." Màu da thật sự ảnh hưởng đến tính khí của một người, Khúc Duyệt kinh ngạc nhớ lại "Hạ công tử có phải còn sửa lại tên?"
Sắc mặt Hạ Cô Nhận còn đen hơn thanh kiếm của hắn.
Quân Thư khen Khúc Duyệt thông minh: "Đúng vậy, trong tộc Hạ sư đệ thuộc thế hệ chữ "Thiên", tên thật là Hạ Thiên Chân.
Vi sư tôn cảm thấy khó nghe nên đã đặt cho hắn một cái tên có nội hàm hơn, "Cô Nhận", lấy từ khổ tâm cô nghệ và bích lập thiên nhận."
Khúc Duyệt hơi mỉm cười: "Ta nghĩ Hạ Thiên Chân nghe hay hơn."
Quân Thư phụ họa gật đầu: "Trừ Vi sư tôn ra, chúng ta ai cũng đều nghĩ vậy."
Cứ nói đi, muốn nói gì thì nói, nói cho ta khóc được thì ta mới chịu thua.
Hạ Cô Nhận ôm kiếm cười lạnh một tiếng không thèm để ý nữa.
— —
Tiên hạc đáp xuống thiên thượng thành, ba người lần lượt bước vào chưởng viện các.
Vừa đến trước cửa phòng Khúc Duyệt ngay lập tức cảm giác được nguy hiểm, chỉ thấy một đạo kiếm quang đánh thẳng tới mặt nàng.
Tình huống không rõ ràng, Hạ Cô Nhận không dám thiếu cảnh giác, lập tức rút kiếm, Quân Thư cũng triệu hoán Tam Bách Kiếm sau lưng đến ngăn cản, nhưng kiếm khí tấn công kia chỉ có một, bỗng chốc hóa thành một con phượng hoàng vươn hai bên cánh.
Đôi cánh của nó quét về phía hai người bọn họ, dễ dàng đánh bật hai người ra xa.
Lúc đối mặt với kiếm khí thẳng thừng tấn công trực diện vào mình, Khúc Duyệt rất nhanh đưa ra một phán đoán, nàng đứng yên vẫn sẽ không sao.
Vì cái Vi Tam Tuyệt muốn chính là bức nàng lấy nhạc cụ bản mệnh ra chống trả, rồi từ đó dò xét lai lịch của nàng xuất phát từ chính đạo hay ma đạo.
Khúc Duyệt làm như hắn muốn, duỗi tay để tỳ bà bay ra, nàng ôm nó vào lòng, những ngón tay mảnh mai gảy trên dây đàn, ngay lập tức một kết giới bảo vệ được kết thành.
Xẹt —!
Kết giới bị hư ảnh phượng hoàng xé rách, Khúc Duyệt nghiêng người tránh thoát kiếm khí quét tới, ngón tay nhanh nhẹn gảy dây đàn, âm thanh bật ra tựa như những làn sóng mềm mại, lấy nhu thắng cương, không ngừng đối kháng va chạm với kiếm khí kia.
Chiếc đàn tỳ bà này đã được hòa trộn với chân khí bẩm sinh của Khúc Duyệt, công pháp tu luyện chính là bài đầu tiên trong "Mười ba khúc Xuân Thu", tập trung vào phòng ngự cao sơn lưu thủy.
Đột nhiên, đạo kiếm quang kia biến mất.
Áp lực tan đi, Quân Thư và Hạ Cô Nhận bò dậy khỏi mặt đất, đi về hướng Vi Tam Tuyệt và Cư Bất Khuất thỉnh an.
Kiếm khí của kiếm tu giả cấp chín đâu phải chuyện đùa, ngực Khúc Duyệt đau buốt, nàng hít sâu một hơi, thu tỳ bà vào trong, chắp tay thỉnh an: "Cư tiền bối, Vi tiền bối."
Vi Tam Tuyệt hỏi: "Công pháp của ngươi là gia truyền?"
Khúc Duyệt: "Gia phụ tự nghĩ ra."
Vi Tam Tuyệt không nói tiếp, nghe Cư Bất Khuất cười lạnh: "Thế nào? Đã tin nhân ngoại hữu nhân chưa? Ngươi chưa từng nghe thấy thế gian có vị tiền bối nhạc tu họ Khúc sắp hợp đạo liền nghi ngờ người đó không tồn tại?"
Vi Tam Tuyệt nhàn nhạt nói: "Ta hoài nghi cũng hợp lý, có thể tu đến đại cảnh giới như thế, không lí nào vẫn luôn lánh đời, chẳng lưu lại chút dấu vết nào ở thế tục."
Cư Bất Khuất lại cười lạnh lần nữa.
Hắn khoanh tay ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt rất khó coi.
Trước khi Khúc Duyệt đến hắn đã phải chịu đựng sự cố chấp quá mức của Vi Tam Tuyệt.
Trong lúc hai người họ đang tranh cãi, Khúc Duyệt hơi ngẩng đầu quan sát Vi Tam Tuyệt, trước mắt nàng là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài màu xám bạc được chải tỉ mỉ, cả gương mặt toát ra vẻ lạnh nhạt.
Diện mạo quá trẻ.
Bình thường các đại lão có địa vị không để ngoại hình quá trẻ thế này, trông họ sẽ kém uy nghiêm.
Giống như Cư viện trưởng, vẫn luôn giữ dáng vẻ ngoài ba mươi, còn cố tình nuôi một chút ria mép, trông rất có phong thái của một tôn sư.
Vi Tam Tuyệt vẫn chưa ngồi xuống, thật ra thì hắn không ngồi được.
Một kiếm tu giả có tu vi đỉnh cấp ba đã có thể cất giữ kiếm bên trong thức hải nhưng Vi Tam Tuyệt lại không.
Kiếm của hắn không được cầm trên tay hay đeo sau lưng mà giắt ngang sau thắt lưng.
Vỏ kiếm giống hệt của Hạ Cô Nhận, đen tuyền một màu với hoa văn hình rồng.
Vi Tam Tuyệt nhận thấy ánh mắt của Khúc Duyệt, nhìn sang, tựa như hai tia băng chiếu thẳng vào Khúc Duyệt: "Khúc cô nương dám đến học viện chúng ta chứng đạo, dũng khí thật đáng khen, bản tôn rất thích hậu bối quyết đoán như vậy.
Nhưng làm người cần lượng sức mà đi, bằng không thật tội lỗi khi tự rước nhục cho bản thân còn khiến người khác phiền hà."
Khúc Duyệt trầm mặc không nói.
Vi Tam Tuyệt lại lạnh lùng mở miệng: "Đừng trách bản tôn khinh thường ngươi, bản tôn sống lâu, đã gặp rất nhiều người.
Cha ngươi là cha ngươi, ngươi là ngươi, dù cha ngươi có truyền dạy cho ngươi nhiều bao nhiêu, với tu vi và kinh nghiệm thấp kém như vậy thì bất quá là biết vài ba thứ sơ sài, chỉ thượng đàm binh mà thôi."
Chỉ thượng đàm binh: nghĩa là nói chuyện đánh trận trên giấy, ý nói lý luận suông không hiểu thực tiễn.
Khúc Duyệt vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Cư Bất Khuất buồn bực nhìn về phía Khúc Duyệt, nói gì đi chứ.
Chính hắn trước đây đã bị Khúc Duyệt vả mặt chỉ với dăm ba câu nên rất mong chờ xem nàng "xử lý" lão khốn Vi Tam Tuyệt này, vậy mà nàng lại đột nhiên hóa thành người câm.
"Nếu ngài cảm thấy vãn bối là chỉ thượng đàm binh," Rốt cuộc Khúc Duyệt cũng mở miệng, "vậy chúng ta thử chỉ thượng đàm binh một lần xem thế nào?"
Vi Tam Tuyệt không hiểu, ra hiệu cho nàng giải thích.
Khúc Duyệt chắp tay nói: "Chúng ta phỏng theo thi đấu đồng đội của Thí Luyện Cửu Quốc, nhưng có hai điểm khác biệt, một là chỉ dùng ba người thay vì năm, hai là bọn họ sẽ là những quân cờ trên bàn cờ, mọi hành động đều nghe theo mệnh lệnh của chúng ta, thử một lần chỉ thượng đàm binh xem ngài và vãn bối ai thắng ai thua."
Vi Tam Tuyệt hiểu ra và sững sờ một lúc: "Ngươi muốn tỷ thí với bản tôn sao?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Hay là Vi tiền bối chỉ biết đao thật kiếm thật mà không am hiểu chỉ thượng đàm binh?"
"Không am hiểu." Vi Tam Tuyệt nói, "Nhưng đối phó với ngươi vẫn là hiếp đáp ngươi rồi."
"Vãn bối không sợ, cả gan khiêu chiến với tiền bối.
Cũng xin tiền bối đừng quan tâm đến cái gì thắng chi không võ mà hãy nghiêm túc coi vãn bối là đối thủ." Khúc Duyệt bái một cái thật dài, đây là một cách thỉnh an cổ xưa mà cha nàng đã dạy.
Thắng chi không võ: ý nói chiến thắng trong điều kiện có ưu thế hơn hẳn đối thủ, chiến thắng một cách không công bằng.
"Được, bản tôn chấp nhận thách đấu của ngươi."