Các trưởng lão ở thiên thượng thành đương nhiên cũng nhận ra trạng thái của Yến Hành Tri khôi phục quá nhanh.
Nhưng họ không thấy lạ, dù sao đây là đệ tử ưu tú được kỳ vọng, cảm thấy hắn quả nhiên không khiến họ thất vọng.
Nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ý chí chiến đấu sục sôi là tinh thần kiếm tu nên có.
Đậu trưởng lão vừa lòng gật đầu, vẻ mặt đắc ý.
Đầu mày tuấn tú của Quân Chấp thoáng hợp lại, thần thức quét một vòng trên người Yến Hành Tri, nhưng chưa kịp nhìn kỹ đã nghe Vi Tam Tuyệt đang không biết ở nơi nào truyền âm đến: "Mượn pháp bảo của ngươi dùng một chút."
Quân Chấp giật mình hỏi: "Vi sư tôn có ý gì?"
Vi Tam Tuyệt: "Ta chỉ thiết lập một phạm vi, phần chi tiết sẽ dành cho ngươi."
Quân Chấp vẫn chưa hiểu: "Sao?"
Vi Tam Tuyệt: "Ngươi và ta cùng phối hợp ra đề, phòng ngừa nha đầu kia đoán được tâm tư của ta rồi báo cho con hạc kia biết trước."
Quân Chấp gật đầu: "Ta đã rõ."
Trên quảng trường, Yến Hành Tri hướng về chấp sự Chu Thành chắp tay nói: "Đã làm phiền ngài, có thể bắt đầu rồi."
Chu Thành mở phong thư của Vi Tam Tuyệt: "Trận tỷ thí thứ ba là...???"
Sao thế này, trên giấy hoàn toàn trống không, một chữ cũng không có.
Trong lúc chờ chấp sự công bố đề thi, chúng đệ tử đứng xem ở quảng trường chợt cảm thấy ớn lạnh, kiếm trong tay hay sau lưng không ngừng run rẩy, giống như chim chóc gặp phượng hoàng, vô cùng sợ hãi.
Họ ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy thứ trước mắt liền hoảng sợ!
Giữa trời cao mây bay lượn lờ đột nhiên xuất hiện một loạt thanh kiếm sắc bén, chuôi kiếm hướng lên, mũi kiếm chúc xuống dưới, kiếm kề kiếm, sắp xếp theo một trật tự thống nhất.
Trong nháy mắt cả bầu trời bị che khuất, bóng đêm tràn ra.
"Đây là Tam Thiên Kiếm." Hộp kiếm sau lưng Quân Thư cũng mạnh mẽ hưởng ứng khí thế, phát ra âm thanh vù vù, "Tiên sinh, chúng ta mau tránh ra."
"Chạy mau!" Chu Thành hét lên.
Các đệ tử hoảng hốt, người khinh thân, người ngự kiếm, thi nhau chạy xa khỏi lôi đài.
Khúc Duyệt cũng kéo theo Giang Thiện Duy rời khỏi phạm vi kiếm trận.
Hàng ngàn thanh kiếm treo trên cao, kiếm khí kích động, kiếm ý áp bức.
Hai chân Bì Bì run rẩy, Yến Hành Tri cũng hoảng sợ không đứng thẳng nổi.
Bên trong ý thức hải, hắn dò hỏi Nguyên Hóa Nhất: "Quốc sư đại nhân, chúng ta hết đường rồi ư?"
Nguyên Hóa Nhất cười lạnh lùng: "Hết đường? Chỉ dựa vào bọn họ sao? Vi Tam Tuyệt tự hiểu bản thân quá cứng nhắc, dễ dàng bị người đoán trúng tâm tư nên liên thủ cùng Quân Chấp cố lộng huyền hư*."
Cố lộng huyền hư: làm ra vẻ thần bí cao siêu.
Yến Hành Tri: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nguyên Hóa Nhất hừ một tiếng: "Hừ, thật trùng hợp, so với Vi Tam Tuyệt, ta càng hiểu Quân Chấp hơn."
Vèo vèo!
Tam Thiên Kiếm thẳng tắp rơi xuống như mưa!
Ba người Hạ Cô Nhận đều chấn động không nói nên lời.
Quân Thư tỏ ra vô cùng hứng thú khi nhìn thấy bảo vật nhà mình, hỏi: "Khúc tiên sinh, trận này Vi sư tôn ra đề gì?"
Hạ Cô Nhận hoàn hồn: "Sư phụ định thử thách định lực của bọn họ ư?"
Mưa kiếm rơi thẳng đứng, có lẽ đã được tính toán tốt vị trí và độ cao, đảm bảo không sát thương Bì Bì và Yến Hành Tri, chỉ cần bọn họ có thể khắc phục sợ hãi và đứng bất động.
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không đúng."
Nàng không giải thích, lực chú ý tập trung trên người Yến Hành Tri.
Vẫn là câu nói kia, nàng là một gián điệp, xem mặt đoán ý đã trở thành bản năng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà trạng thái của Yến Hành Tri đã thay đổi rất lớn.
Ví dụ lúc này đây, hắn và Bì Bì đều cùng giật mình, không hiểu nội dung của trận đấu thứ ba nhưng trong chớp mắt hắn đã lấy lại bình tĩnh.
Tựa như khi người ta đang vò đầu bứt tai vì bài thi khó thì đột nhiên có người nói cho biết đáp án vậy.
"Trốn." Nguyên Hóa Nhất ra lệnh cho Yến Hành Tri.
"Chạy trốn?" Yến Hành Tri hỏi lại, liếc mắt nhìn tiên hạc đang đứng bất động, hắn hơi hoài nghi, "Ngài xác định muốn chạy trốn?"
"Dao từ trên trời rơi xuống, không trốn là đồ ngốc, trận tỷ thí này là để chọn ra kẻ ngốc nhất hay sao?" Nguyên Hóa Nhất không có kiên nhẫn tán gẫu với kẻ ngốc, lãng phí thời gian.
Yến Hành Tri đã hiểu, liền ngự kiếm chạy đi.
Thấy hắn đào tẩu, Bì Bì lập tức chạy theo, bám sát sau mông hắn.
Yến Hành Tri đã bị nó mổ nhiều lần vào mông, cho rằng nó lại làm thế nên chạy càng nhanh.
Nguyên Hóa Nhất tấm tắc khen ngợi: "Hạc này thật thông minh, không cần mất công đoán tâm tư của người ra đề, nó chỉ để mắt tới ngươi, ngươi làm gì nó liền làm theo, ván này có thể bất phân thắng bại.
Một thắng, một thua, một hòa, nó không hề bại."
Trước khi mưa kiếm rơi xuống đất, một người một hạc đã trốn ra quảng trường, đi vào phạm vi an toàn.
Yến Hành Tri nhíu mày: "Vậy, trận này hòa nhau?"
Nguyên Hóa Nhất thản nhiên nói: "Không vội, nếu vừa rồi đã có thể quyết định người thắng cuộc thì sẽ kết thúc, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, tất sẽ còn hậu chiêu."
Quả nhiên, rừng kiếm rậm rạp ấy không rớt xuống đất mà dừng lại cách mặt đất khoảng nửa tấc, tựa như hạt mưa đang rơi bị đông cứng lại.
Ngay sau đó kiếm quang tạo nên một tuyệt tác, kiếm sát kiếm liên kết lại thành tường, dần dần hóa thành khối gạch đá trong suốt và tạo nên một mê cung thật lớn!
Lại một phong thư rơi xuống từ thiên thượng thành, Chu Thành đưa tay tiếp nhận.
Ông hắng giọng nói trước đám đệ tử vẫn chưa kịp định thần: "Ván thứ ba chính là bài thi trí nhớ.
Mê cung có hai cửa nam và bắc, mỗi người đi một cửa..."
"Hạc đi cửa nam, Yến Hành Tri đi cửa bắc.
Trong thời gian một nén nhang, phải ghi nhớ bản đồ, ai đi ra cửa phía bên kia trước sẽ thắng."
Trong lúc Chu Thành nói, trên mê cung hiện ra hai hình ảnh ở hai đầu nam bắc, mỗi bức đều hiển thị hàng loạt các kí hiệu: →↑←↓↑...!với mật độ dày đặc, có ít nhất một ngàn mũi tên.
Hơn nữa, mỗi khi một hàng mũi tên mới được hiển thị, hàng trước đó sẽ biến mất.
Chúng đệ tử cơ hồ hộc máu.
Vân Kiếm Bình nhìn những mũi tên đó không chớp mắt, như muốn luyện cho mình một đôi hỏa nhãn kim tinh vậy, nàng nói: "Ta thua, khó quá đi thôi!"
Thời gian một nén nhang trôi qua, toàn bộ ký hiệu trên mê cung biến mất.
Chấp sự Chu Thành nhìn về phía Bì Bì và Yến Hành Tri nói: "Có thể bắt đầu rồi!"
Yến Hành Tri khí định thần nhàn, đi thẳng về hướng cửa Bắc, khi đi ngang Bì Bì, hắn liếc nó một cái: Không theo được à?
Bì Bì quả thật hơi chóng mặt, những ký hiệu đó đối với một con hạc thật sự rất khó, nó không thể nhớ nhiều nên chỉ đành dựa vào chính mình