Hồng Dực không biết liệu Cửu Hoang có nghiêm túc hay không, cũng không muốn đôi co cùng hắn nữa: "Ngươi...!Cái Thế tiền bối, đây là lần thứ hai ngài nhúng tay vào chuyện của Thiên Ma giáo chúng ta, ngài xác định sau này sẽ đối địch với giáo của chủ bọn ta?" Nhấn mạnh, "Giáo chủ bọn ta có tu vi cấp chín, là ma tu giả mạnh nhất thế giới, ngài nghĩ kỹ đi."
Cửu Hoang lắc đầu: "Không xác định."
Hồng Dực thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên trưng ra giáo chủ vẫn hữu dụng, đánh lui huyết thi xong hắn quệt mồ hôi trên trán.
Khúc Duyệt phiên dịch một chút: "Tiền bối hiểu sai rồi, ý của chàng là không xác định giáo chủ của các người có đủ tư cách trở thành địch nhân của chàng không."
Cửu Hoang: "Lục Nương nhà ta nói rất đúng, để ta giao thủ với giáo chủ của các người mới biết được."
Khóe miệng Hồng Dực run run, nhớ lại ý tưởng mời hắn gia nhập Thiên Ma giáo của Mục Tinh Thầm, nói: "Ngài thật đủ cuồng, giáo chủ nhà ta cũng thật cuồng, hai người nhất định dễ nói chuyện."
Cửu Hoang nhíu mày: "Thì ra giáo chủ các ngươi dùng miệng đánh nhau sao? Ta đây sợ là đánh không lại."
Cánh tay Hồng Dực run run, ráng nhịn xuống: "Cái Thế tiền bối, chúng ta đều không phải chính đạo, chín nước đã đồng khí liên chi, ma tu và tà tu chúng ta cũng nên đóng cửa về chung một nhà, ngài nói đúng không?"
Cửu Hoang nghiêm túc tự hỏi.
Hồng Dực: có hi vọng!
Cửu Hoang nghi hoặc hỏi: "Vậy lúc không đóng cửa thì sao?"
Hồng Dực: "Lúc không đóng cửa thì..."
Hồng Dực:??????
Ngươi bắt cái quỷ trọng điểm gì vậy chứ?
Tên khốn tà tu này thiểu năng sao?
Đúng chứ?
Khúc Duyệt ngoài mặt bình tĩnh nhưng tên tiểu nhân trong lòng nàng cười ngã trước ngã sau, thật sự không nghĩ ra ư, muốn chiêu mộ Cửu Hoang bằng cách vận động hành lang, ngươi đến gặp hắn nói chuyện còn phải xem thêm ngươi có cùng kênh với hắn hay không đã.
Thêm nữa, Hồng Dực thật phải cảm tạ vì nàng đã ở đây, nếu không Cửu Hoang đã chẳng thèm day dưa với hắn, trảo một phát là chết ngay.
Nàng đã dạy hắn trừ khi có người động thủ với hắn trước, còn không thì để lại cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Hồng Dực tức đến muốn căng phồng, nhưng hắn không đánh lại Cửu Hoang, ngoại trừ lăn chỗ khác thì không có cách nào.
Sống đến số tuổi này, hắn tuyệt đối không bộp chộp.
"Được, ngài lợi hại, ta đi!" Hồng Dực âm thầm niệm mười lần "đại trượng phu co được dãn được", cũng không muốn biến con huyết thi kia thành thủ hạ của mình nữa, phát một chưởng định thân chú lên người nó, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa động.
"Ngăn hắn lại." Khúc Duyệt có chuyện muốn hỏi hắn.
Cửu Hoang thả nàng xuống, đôi tay bấm một pháp quyết, lập tức khói lục sẫm ồ ạt tỏa ra quanh thân rồi chia làm hai phần, một phần hướng phía sau tấn công con huyết thi đã thoát khỏi định thân chú, phần còn lại hóa thành khí độc bịt kín cửa động.
Hồng Dực vừa chạm nhẹ khí độc liền giống như bị đốt phỏng, gấp gáp lui về.
Từ lần bắt được Kí Hồn Mộc, Khúc Duyệt đã thấy Hồng Dực hắn là ma nhân rất hiểu chuyện nên khuyên hắn: "Tiền bối chỉ cần trả lời thành thật, ta sẽ thả ngài đi."
Hồng Dực cắn răng: "Ngươi hỏi đi."
Khúc Duyệt hỏi: "Các người đến mộ huyết thi này để làm gì?"
Dù sao mục đích đã không thành hiện thực, có nói ra cũng không sao, nhưng Hồng Dực ra vẻ do dự: "Nếu ta nói các người sẽ thật sự thả ta chứ? Lần trước Quân Chấp kia lật lọng..." Lặng lẽ liếc nhìn Cửu Hoang một cái, giọng hạ rất thấp: "Tên này càng không biết xấu hổ."
Khúc Duyệt vốn định lễ phép chắp tay nhưng Cửu Hoang đang đứng bên cạnh, nàng nói thẳng: "Đạo hạnh vãn bối còn thấp, sợ hãi Thiên Ma kiếp, nên nói tất sẽ làm."
Hồng Dực liếc mắt đánh giá nàng, mắt híp lại suy nghĩ.
Khúc Duyệt kéo kéo áo Cửu Hoang thì thầm: "Ta cảm thấy hắn sẽ không nói thật, không bằng đào não hắn ra tìm một chút ký ức cho chính xác."
Cửu Hoang nhíu mày, não thì có thể đào ra nhưng đâu có tìm tòi ký ức gì được.
Đang định nói thì Khúc Duyệt véo tay chàng, chàng vội vàng im miệng.
Còn có công phu này nữa ư? Hồng Dực không nghi ngờ gì về thủ đoạn của tà tu, sợ trắng cả mặt, lập tức nói liền một mạch: "Là thế này tiểu cô nương à, Thiên Ma giáo chúng ta phái đi một thám tử, vốn là đến điều tra Giáng Tuyết quốc, nhưng đột nhiên hai tháng trước mất tích, sau đó trong giáo nhận được một tin nhắn của hắn gửi bằng phương pháp bí mật."
Khúc Duyệt vội hỏi: "Lời nhắn gì?"
"Hắn nói nơi này có một huyết thi, bên trong lăng mộ hình như có bảo vật hút tinh khí người, có thể hút người sống thành xương khô.
Tiếp đó bọn ta nghe một tiếng hét thảm trong tin nhắn rồi kết thúc." Hồng Dực chỉ về phía cửa lăng mộ hắn chưa kịp mở ra, "Đấy, bảo vật kia ở trong cánh cửa sau lưng các người."
Hút người sống thành xương khô?
Khúc Duyệt hiểu ra vì sao Thiên Ma giáo tò mò, huyết thi chỉ hút máu, không hút tinh khí con người.
Thông thường chỉ có tà ma mới hấp thu tinh khí của sinh vật sống, tương tự như Cửu Hoang.
"Ta biết gì đều nói cả rồi, có thể đi được chưa?" Hồng Dực cẩn thận dò hỏi.
"Thả hắn đi đi." Khúc Duyệt đã đồng ý nhất định không chơi xấu, hơn nữa Hồng Dực lúc này không cần phải nói dối.
Cửu Hoang thu lại khói độc bịt cửa động, Hồng Dực liền hóa thành một tia sáng đỏ phóng lên cao.
Theo lời Khúc Duyệt, Cửu Hoang mở cánh cửa đá của lăng mộ, huyết thi chung quanh sợ hãi khói độc nên không dám tiến lên.
Cửu Hoang vào trước dạo qua một vòng rồi mới dẫn Khúc Duyệt đi vào.
Khúc Duyệt không nhìn được, chỉ nghe tiếng nước chảy tí tách, ngửi được mùi tử