Khi đó Cửu Hoang vẫn còn nhỏ, bị lạc đường khi đi chơi sau núi, sư phụ cũng không để ý đến hắn.
Chạy lòng vòng hai ba ngày trên ngọn núi khổng lồ như thế, tiểu Cửu Hoang đói đến đầu váng mắt hoa.
Lúc ấy trời đã tối, cậu bé Cửu Hoang lờ mờ nhìn thấy một cái cây không quá cao, rễ cây lộ ra ngoài như hai chân người, nó đang di chuyển chầm chậm trên mặt đất, trên cành lá rậm rạp treo lủng lẳng một quả bằng nắm tay trông như quả táo.
Cửu Hoang liền đuổi theo, một chân đạp rễ cây để giữ chặt, tay hái quả rồi lập tức cắn một miếng.
Chưa cắn đến miếng thứ hai, miếng thứ nhất vừa nuốt xuống Cửu Hoang lập tức trúng độc, bụng đau đớn ngã trên mặt đất.
Trái cây cầm trong tay rớt xuống lăn trên mặt đất vài vòng, hóa thành một thằng bé trạc tuổi của hắn khi đó.
Một cái đầu tóc xoăn nhỏ mất nửa bên mặt, giận dữ trừng mắt nhìn.
Đêm hôm khuya khoắt, vầng trăng khuyết cô độc treo cao cao, ánh trăng nhợt nhạt phủ lên gương mặt chỉ còn một nửa dọa cho tiểu Cửu Hoang sợ hãi đến ngất đi.
Vì vậy, gương mặt kia để lại ấn tượng sâu sắc cho Cửu Hoang, qua năm trăm năm vẫn còn nhớ được, có thể gọi là bóng ma thời thơ ấu.
"Vì ăn một miếng kia mà ta suýt mất mạng đấy."
Còn có một nguyên nhân khác khiến hắn khắc sâu chuyện này.
Hắn hôn mê rất sâu, khi tỉnh lại thấy mình nằm trong sơn động của sư phụ, thời gian đã qua hơn nửa năm.
Vừa mở mắt liền nghe sư phụ cười nhạo: "Dã tâm lớn thật, cái gì cũng bỏ vào miệng, sao không ăn cho chết ngươi luôn đi!"
Nghe như là luyến tiếc sao hắn không chết luôn đi nhưng tiểu Cửu Hoang khi đó biết rõ, nếu sư phụ không quyết tâm cứu cái mạng nhỏ này, hắn đã sớm quy thiên.
Bởi vì, trước khi hắn hôn mê, sư phụ vẫn một đầu tóc đen tuyền, chỉ qua thời gian nửa năm ngắn ngủi mà tóc đã bạc trắng, người cũng già đi rất nhiều, dáng vẻ rất mệt mỏi kiệt sức.
Cửu Hoang ngồi lặng lẽ một lúc lâu: "Nhưng ta may mắn trong họa có phúc."
Không biết tiểu quả tinh kia là độc vật gì, đoán là nó bị cây cỏ độc ở Cửu Hoang Sơn hấp dẫn đến.
Một miếng trái cây nuốt xuống kia đã làm thay đổi thể chất của tiểu Cửu Hoang, làm cho linh căn thuộc hệ mộc vốn tinh thuần của hắn tràn ngập độc tính, khi kết hợp với tà công hắn tu luyện trở nên thuận lợi như cá gặp nước.
Đây là lần đầu tiên Khúc Duyệt nghe hắn nhắc đến chuyện hồi bé, cảm thấy thật mới lạ.
Tiểu quả tinh trông giống Giang Thiện Duy ư? Nhưng Giang Thiện Duy là con người, cháu trai của Giang lão tổ Dược Thần Cốc, chưa đến hai mươi lăm tuổi.
Khúc Duyệt nổi lên nghi ngờ.
Cửu Hoang nói: "Không phải hắn."
Khúc Duyệt dò hỏi: "Hắn chắc chắn?"
Cửu Hoang gật đầu: "Tiểu quả tinh bị ta cắn kia là độc vật, trong linh khí của Giang thần y không có độc."
Cũng vì bất ngờ nhìn thấy Giang Thiện Duy nên đoạn ký ức này mới được gợi lại, dù sao cũng đã qua năm trăm năm, bình thường hắn cũng không nhớ đến.
Không nghĩ đến nữa, hắn tiếp tục khắc hoa châu của mình.
Đã có ba trăm hai mươi hai hoa, gần đây khắc thêm được hai mươi hoa, có lẽ cần khắc thêm một nửa tổng số này nữa.
Khắc không khó nhưng trong tay hắn chỉ còn không đến sáu mươi viên linh châu thô.
Khúc Duyệt vẫn còn đang nghĩ đến chuyện tiểu quả tinh kia, càng nghĩ càng nhận ra nhiều điều trùng hợp, diện mạo tương tự không phải điều hiếm lạ, nhưng Cửu Hoang nói quả tinh kia cũng có tóc xoăn.
Diện mạo giống và đều là tóc xoăn, như vậy xác suất nhiều hay ít đây?
"Mặt Trăng Nhỏ à." Huyễn Ba trong trạng thái linh thể dựa vào mép bình khuyên tai, hoài nghi nói, "Thứ trái cây Rau Hẹ đã từng ăn kia ấy, hình như ta đã từng nhìn thấy rồi."
"Sao?" Khúc Duyệt sợ Cửu Hoang nhìn thấy vẻ mặt của mình nên vội nằm xuống giường quay mặt vào vách tường, "Tiền bối thấy ở đâu?"
"Dưới đáy chum nước này này." Một chân Huyễn Ba đá đá nước biển, "Lúc ta mới vào đây đã chạy khắp nơi.
Dưới đáy biển này có một phế tích, trên một mảng tường vỡ có một bích họa* đã phai màu, hình vẽ chính là một cái cây thấp, trên cây có hai quả."
Bích họa: tranh vẽ được thực hiện trên diện tích rất lớn, thường là vách tường hay trần nhà.
Khúc Duyệt nhăn mày: "Tiền bối nói chum nước trấn thủ Học Viện Phúc Sương có phế tích bên trong?"
"Đúng thế!"
"Sao chưa từng nghe tiền bối kể vậy?"
"Mặt Trăng Nhỏ đâu có hỏi ta, hơn nữa có phế tích cũng bình thường thôi.
Đáy biển thời thượng cổ đều có Long tộc, rồng vừa sinh ra đã hóa hình người, nên dưới đáy biển xây không ít cung điện giống Nhân tộc.
Bàn Long Hải của ta cũng có di chỉ Long Cung chứa không ít báu vật đấy nhé!"
"Khoan đã, ngài nói cái cây trên bích họa có hai quả?" Khi nãy Cửu Hoang kể trên cây hình như chỉ có một quả.
"Là hai quả, giống nhau như đúc." Huyễn Ba đáp chắc chắn.
Khúc Duyệt không hoài nghi trí nhớ của Huyễn Ba: "Ngài có thể đưa ta xuống xem được không?"
Chum nước đặt ngoài cửa Học Viện Phúc Sương do Tổ sư gia Phúc Sương để lại.
Tin tức về vị Tổ sư gia này không nhiều, có lẽ tồn tại cùng thời đại với lúc Quân Chấp chỉ mới sinh ra ý thức.
Áp lực dưới đáy biển rất lớn, thông thường Nhân tộc không thể lặn xuống nếu không có biện pháp bảo vệ nào.
"Lúc trước Huyễn gia đã nói sẽ bảo vệ ngươi nên đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ không được, ta bây giờ ngay cả giày còn không thể mang nữa mà, phải dưỡng thương cái đã." Huyễn Ba chống cằm nhìn về phía Cửu Hoang đang ngồi một góc nghiêm túc khắc hoa châu, nét mặt pha lẫn giữa ngưỡng mộ và chán ghét, "Gương mặt này thật là chói mắt."
Sau đó biến ngón tay thành thực thể chọc chọc vào mặt Khúc Duyệt: "Ngươi nói các ngươi từng ở bên nhau hai năm, đều ở chung một phòng thế này sao?"
"Đúng vậy." Khúc Duyệt gật đầu.
Thật ra không phải vì Cửu Hoang không đủ phòng ở, với tài khéo léo của hắn, ngay cả đàn gà hắn nuôi cũng có "biệt thự xa hoa" để ở.
Nhưng vì để tiếp cận hắn, Khúc Duyệt đóng vai người mù còn sợ đêm tối, cứ nửa đêm nàng lại "bừng tỉnh" từ trong mộng, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Sau mấy chục lần diễn sâu như vậy rốt cuộc nàng thành công "ở chung" với hắn.
"Vậy mà hai người các ngươi không xảy ra cái gì hết sao?" Huyễn Ba cực kỳ kinh ngạc, trong mấy câu chuyện tình yêu hắn biết, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ thể nào cũng sinh ra hỏa hoạn sấm sét đùng đùng, chẳng lẽ đều là gạt người? "Là hắn không được hay là không có hứng thú với ngươi?"
Khúc Duyệt không biết nên khóc hay cười: "Tiền bối, tuổi hắn không lớn mà tu vi đã đạt cấp chín rồi."
Đại lão ở cảnh giới đó đâu có dễ dàng t*ng trùng xông lên não chứ.
Với lại, bảo bối tinh túy của bản thân há dễ dàng trao cho ai ngoại trừ người đồng hành song tu với mình? Nghĩ vậy nên hồi thực hiện mỹ nhân kế, Khúc Duyệt chưa từng tính đến vấn đề đó.
Nhưng mà, có lúc gần như đã xảy ra chuyện...
Suy nghĩ đến đó tức thì dừng lại, Khúc Duyệt vội vàng chuyển đề tài: "Ta kể tiếp Tây Du Ký cho tiền bối nghe nhé.
Tiền bối có tâm trạng thoải mái, hồi phục sớm chút rồi đưa ta đi xuống dưới chum nước xem một chút."
"Nhưng giờ ta không muốn nghe Tây Du Ký, ta muốn nghe chuyện cũ của hai người." Huyễn Ba không vui, "So với đánh đánh giết giết hàng yêu phục ma, ta thích nghe chuyện tình yêu hơn."
"Nhưng giữa ta và Rau Hẹ chỉ có chuyện kinh khủng thôi." Khúc Duyệt rũ mắt, "Chừng nào hắn tỉnh lại, có khả năng ta liền mất mạng."
Huyễn Ba nghe thế càng bị thu hút nhưng thấy nàng sống chết không chịu nói cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ chống cằm tự mình tưởng tượng, tưởng tượng xong liền đọc một bài thơ.
Người ở bên cạnh ta
Trong lòng bàn tay ta
Người cách ta rất xa
Trôi nổi trong đám mây
Người mặt ủ mày chau
Ta chần chừ không tới
Bên người
Mây mù
Bất quá chỉ là mộng tưởng
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và [email protected] —
Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau, Giang Thiện Duy giả vờ yêu cầu Khúc Duyệt đến mật thất chữa trị.
Cửu