Nghe xong câu chuyện, tay Khúc Duyệt run rẩy.
Không chờ nàng dò hỏi, Giang Thiện Duy thao thao bất tuyệt: "Đệ đệ trong mơ của ta nha, vô cùng lạnh lùng, nói với ta rằng tuy nó ghét ta nhưng không muốn tay chân tương tàn.
Nhưng sự tồn tại của ta chính là vận may của trời đất, ta là con cưng của Thiên Đạo, trong khi sự tồn tại của hắn lại là vận rủi của trời đất, hắn là Thiên Sát Cô Tinh, chỉ khi chúng ta hợp thành một mới đạt tới đại đạo.
Đây là số mệnh của hai chúng ta, hoặc là không ai tồn tại hoặc là chỉ một trong hai tồn tại.
Hắn hận Thiên Đạo bất công, thề sẽ đi ngược lại với lẽ trời suốt kiếp này, nhất định phải ăn ta...!Gì mà Con Cưng của Thiên Đạo? Gì mà Thiên Sát Cô Tinh chứ? Sư tỷ, tỷ nói có buồn cười hay không?"
Không buồn cười chút nào, Khúc Duyệt không thể cười nổi.
Đây nào phải nằm mơ, rõ ràng là Thiên Đạo báo mộng trước cho con cưng Giang Quả Tử.
Chuyện này chứng tỏ Quả Ác kia còn sống, vì tăng cường sức mạnh của bản thân mà không từ thủ đoạn.
Khúc Duyệt chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của Giang Thiện Duy, nghiêm túc nhắc nhở cậu: "Tiểu Duy, cậu nghe cho kỹ đây, từ giờ trở đi, cậu không được rời khỏi tầm mắt của ta, rõ chưa?"
Giang Thiện Duy đang cười ngây ngô, bị vẻ mặt nghiêm trọng của Khúc Duyệt dọa sợ, chậm rãi thu lại nụ cười: "Sư tỷ làm sao vậy?"
Khúc Duyệt không thể nói ra chuyện Giang lão tổ gạt cậu: "Chỉ cần nghe sư tỷ nói, tin tưởng sư tỷ tuyệt đối sẽ không hại cậu."
"Được." Giang Thiện Duy gật đầu, cậu sớm đã hình thành nhận thức, sư tỷ luôn luôn đúng.
Bang!
Tâm tư Khúc Duyệt rối loạn, không gian trong Thần Tạo do thần thức của nàng ngưng kết thành không thể giữ vững, mấy người Quân Thư bị hất văng ra.
Khúc Duyệt nhân tiện thông báo về chuyện khảo hạch lần cuối, chọn ngày chi bằng trúng ngày, ngay giờ Tuất tối hôm nay, mọi người tập hợp ở sân nghe nàng ra đề.
— —
Sau khi Yến Hành Tri về phòng lập tức bật lửa đốt bùa: "Quốc sư đại nhân, hết đêm nay ta phải rời khỏi nơi này rồi."
"Chưa chắc." Tiếng Nguyên Hóa Nhất cười khẽ phát ra từ lá bùa, "Nhờ những chỉ dẫn của bổn tọa cho ngươi, tiểu nữ nhạc kia hiện giờ hẳn là đã dao động đôi chút.
Cho nên chuyện tuyển chọn tối nay không phải giả vờ, là khảo nghiệm thực sự."
Ánh mắt của Yến Hành Tri sáng lên: "Vậy đến tối vãn bối sẽ thúc hồn phù ngài đưa, giành chiến thắng và trở thành thành viên chính thức, sau này Phúc Sương chắc chắn phải thua trong kỳ Thí Luyện Cửu Quốc rồi."
Nguyên Hóa Nhất thoáng trầm mặc: "Để cho tan toàn, lần này ta không chỉ vào thức hải chỉ dẫn cho ngươi, ta muốn nhập vào điều khiển thân thể ngươi."
Yến Hành Tri sửng sốt: "Cái này..."
Nguy hiểm quá rồi, cho cả Yến Hành Tri và Nguyên Hóa Nhất.
Nguyên Hóa Nhất nhàn nhạt nói: "Bổn tọa không sợ ngươi sợ cái gì? Ngươi cũng thấy khảo nghiệm đêm nay vô cùng quan trọng."
"Vâng." Yến Hành Tri không nghĩ nhiều nữa, lấy ra hồn phù, "Thỉnh quốc sư đại nhân dạy ta cách làm."
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và [email protected] —
Mặt trời vừa lặn, cách giờ Tuất một đoạn thời gian.
Sau khi Nguyên Hóa Nhất có thể thoải mái điều khiển thân thể liền bước ra khỏi phòng.
Vừa tháo gỡ cấm môn bảo vệ xuống, hai chân bước lên bậc thềm đầy tuyết đọng, tiếng đàn nho nhỏ từ đảo bên cạnh truyền đến, hắn nghiêng nghiêng đầu, biết rằng Đát Thi và Quân Chấp đang ở trên đảo ấy.
Hắn vì quá coi trọng lần khảo nghiệm này mới không tiếc tự tổn hại nhập hồn vào thân thể này sao? Kia là nữ tử từng làm hắn ngày đêm thương nhớ, nàng không bước ra khỏi đại môn Học Viện Phúc Sương đã vài chục năm, đây là lần hắn được ở gần nàng nhất.
Nhưng có cơ hội đến gần thì sao chứ? Trên đảo còn có Quân Chấp, một đôi cẩu nam nữ không màng đạo lý luân thường, nghĩ đến thật kinh tởm.
Lúc này, Khúc Duyệt vừa suy nghĩ đề thi cho tối nay vừa đứng làm người mẫu trong sân.
Phúc Sương đúng là nơi băng thiên tuyết địa, thời tiết khắc nghiệt.
Núi Cửu Hoang chưa bao giờ có tuyết rơi, Cửu Hoang nghe Khúc Duyệt nhắc đến khắc băng liền muốn tạc cho nàng một bức tượng băng.
Nhưng nàng đứng đây đã được một lúc mà Cửu Hoang vẫn chưa làm gì: "Lục Nương, bên ngoài rất lạnh, nàng vào nhà đi, ta không cần nhìn nàng đâu."
Khúc Duyệt buồn bực: "Chàng tạc tượng cho ta, không nhìn ta thì nhìn ai?"
Cửu Hoang đáp: "Nàng đã ở trong đầu ta rồi, không cần phải nhìn, ngược lại nhìn nàng còn làm ta phân tâm thêm."
Khúc Duyệt lần đầu tiên làm người mẫu còn bị ghét bỏ: "Nhưng thần thái chàng tự suy diễn ra chưa chắc ta đã thích."
Khúc Duyệt sợ hắn sẽ khắc ra một biểu cảm kỳ cục gì đó phá hư hình tượng của mình.
Cửu Hoang nghiêm túc nghĩ ngợi: "Nói cũng đúng."
Thế là hắn lôi một chiếc hộp từ vòng trữ vật ra.
Đây là một chiếc hộp có nhiều tầng xếp chồng lên nhau, hộp mở ra, Khúc Duyệt đưa thần thức vào trong nhìn.
Bên trong rất lớn, chia thành từng hàng ô vuông, trong mỗi ô đều có một tượng người gỗ to bằng bàn tay.
"Nàng chọn một cái đi."
Khúc Duyệt dùng thần thức đảo qua thì kinh ngạc hết sức, tất cả những tượng gỗ đều là nàng với đủ loại thần thái khác nhau, mỉm cười, tức giận...!vô cùng sống động.
Nhưng mà sau khi nhìn hết mấy hàng ô vuông đen tuyền dày đặc, Khúc Duyệt cảm thấy nó cực kỳ giống kệ gửi tro cốt, mỗi hình nhân gỗ để trong đó nhìn hệt như linh bài.
Khúc Duyệt dở khóc dở cười, rõ ràng là một chuyện vô cùng lãng mạn, đưa ra một chiếc hộp thế này có thể khiến bất cứ cô gái nhỏ nào cảm động rơi lệ nhưng vào tay Cửu Hoang lại hóa thành chuyện có thể dọa cả quỷ ma.
Trước giờ Khúc Duyệt luôn có cảm giác sợ hắn, thật sự không phải vì nàng nhát gan.
Cửu Hoang hồn nhiên không nhận ra điều khác lạ: "Lục Nương?"
Khúc Duyệt kìm lại môi đang run rẩy: "Chàng chọn cho ta cái đẹp nhất đi."
Cửu Hoang khó xử: "Ta không chọn được."
Trong mắt hắn cái nào cũng rất đẹp.
Khúc Duyệt đành nhắm mắt lấy đại một cái: "Cái này, cái này đi."
Một tượng gỗ nhỏ bay ra từ trong mớ ô vuông, lơ lửng trước mặt Cửu Hoang.
"Được." Cửu Hoang cất hộp vào, so sánh khối băng với tượng gỗ nhỏ trước mặt: "Nàng yên tâm."
Khúc Duyệt rất an tâm về tài năng thủ công của hắn, xoay người về phòng.
Ngay khoảnh khắc mở cửa, nàng quay đầu nhìn lại Cửu Hoang, bỗng nhiên nghĩ ra một đề thi.
— —
Giờ Tuất, mọi người tề tựu đông đủ, Khúc Duyệt chắp tay sau lưng tuyên bố quy tắc: "Mọi người chú ý, ta chỉ nói quy tắc một lần, có thể tùy ý phát huy tài trí mà lợi dụng sơ hở.
Tất nhiên, mỗi người đều có thể hỏi lại nhưng chỉ được một câu.
Sau đó, khi ta ra hiệu cuộc thi bắt đầu, không ai được nói chuyện với ta nữa.
Trừ Bì Bì vẫn còn đang nghĩ ngợi, năm người còn lại đồng thanh đáp: "Vâng, tiên sinh!"
Nguyên