Hình như không chỉ có tiền, còn có địa vị, có thể diện nữa.
Cửu Hoang chỉ hiểu biết về châu Nam Man, không biết Diệp gia so với Khúc gia sẽ như thế nào.
Hắn chẳng có chút hứng thú nào với tiền tài bảo vật và quyền thế địa vị, nhưng từ khi phát hiện gia cảnh nhà Lục Nương không bình thường, hắn càng phải suy nghĩ nhiều hơn.
Khúc Duyệt vẫn lo Cửu Hoang nhất thời không hiểu rõ: "Rau Hẹ, chàng đáng lẽ có rất nhiều người thân, không phải sống cô độc trong núi hơn mấy trăm năm..."
Cửu Hoang hoàn hồn: "Ta không cảm thấy cô đơn, luyện công rồi làm thủ công, ta bận rộn suốt ngày."
Sau khi có Lục Nương càng bận rộn hơn, nào có cô đơn?
Khúc Duyệt nêu ví dụ: "Đáng lẽ chàng sẽ giống như Diệp Lam Khuynh..."
"Diệp Lam Khuynh là ai?" Cửu Hoang suy nghĩ một lúc, "À, là hắn ta.
Hắn thì làm sao, rất tốt sao?"
Khúc Duyệt:...
Xong! Khúc Duyệt cảm thấy đầu mình đã "treo máy".
Cửu Hoang hoàn toàn không nghĩ theo lối người bình thường hay nghĩ, nhưng lời nói của hắn lại có lý đến mức khó hiểu.
Có phải nàng đã gần mực thì đen, bị đồng hóa rồi không? Đầu cũng có vấn đề?
Chờ sau khi Khúc Duyệt không hỏi nữa, Cửu Hoang mới thử thăm dò: "Lục Nương, Diệp gia so với Khúc gia của nàng như thế nào?"
Khúc Duyệt tỉnh lại từ trong mê mang: "Nhà ta đương nhiên kém hơn, cha ta bế quan, sinh tử chưa biết, Khúc gia chỉ còn lại sáu huynh muội ta.
Trong khi đó Diệp gia có một lão tổ cảnh giới Hợp Đạo, họ hàng có quan hệ gần gũi sợ là đến mấy vạn người.
Họ còn đứng nhất trong bốn đại gia tộc của Thập Cửu Châu nữa.
Ngoài ra, còn có không ít người của Diệp gia nắm vai trò quan trọng bên trong Quy Hải tông, vừa giúp gia tăng thế lực cho Quy Hải tông, vừa củng cố địa vị Diệp gia."
Cửu Hoang nói ngay: "Lục Nương, đoàn người Diệp Lam Khuynh đang đợi ta đúng không? Ta muốn về Thập Cửu Châu, ta muốn gặp Diệp Thừa Tích."
Khúc Duyệt nhíu mày: "Vừa rồi còn nói không quan tâm, vì sao đột nhiên đổi ý?"
Cửu Hoang không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn khiến Khúc Duyệt sinh nghi.
"Rau Hẹ?" Khúc Duyệt hơi nheo mắt, càng nhìn càng thấy sắc mặt hắn kỳ quái, có vài phần sung sướng, vài phần chột dạ.
Khúc Duyệt bỗng nhiên nhớ đến những hạt hoa châu kia, tự hỏi lẽ nào hắn nghĩ nếu quay về Diệp gia, hắn sẽ trở thành môn đăng hộ đối với nàng, nên mới đổi ý muốn nhận tổ quy tông?
Nàng cảm thấy bất lực trong giấy lát, muốn nói mình chẳng thèm để ý môn đăng hộ đối gì đâu nhưng...!hình như hơi kỳ quái khi nói ra lời như vậy.
Nàng đương nhiên biết tình cảm Cửu Hoang dành cho mình, trong lòng tràn ngập cảm kích và áy náy.
Đối với nàng, Cửu Hoang rất đặc biệt, trừ cha và các anh, hắn là người nàng quan tâm nhất.
Nếu đến chết cũng không thể rời khỏi Thiên La Tháp, nàng nguyện ý ngồi bên cạnh lồng giam của hắn như thế này cả đời.
Nhưng, như thế đâu giống tình yêu, phải không?
Cha nhớ mẹ nên viết thành một khúc nhạc, nàng tấu lên có thể cảm nhận được nỗi nhớ thương sầu muộn.
Năm đó đại ca bị đại tẩu bỏ rơi, gả cho người khác, đại ca đi cướp hôn, mất nửa cái mạng.
Khúc Duyệt không cho rằng nàng có tình cảm sâu đậm như vậy với Cửu Hoang.
Nếu sau này hắn ra tù, gặp được một cô nương tốt có thể cùng hắn định chung thân, nàng có lẽ sẽ cảm thấy...!nhẹ nhõm?
Nàng luôn không thích ướt át ủy mị khi giải quyết mọi việc.
Trước đây nàng đã từng đề cập chuyện này với Cửu Hoang không chỉ một lần nhưng hắn nghe mà cũng giống như chưa nghe gì.
Nhưng nàng vẫn phải nói cho rõ ràng: "Rau Hẹ, chàng không thể có được thứ chàng muốn từ ta, chàng không cần quan tâm ta muốn gì, chàng phải nghĩ xem mình muốn gì..."
Cửu Hoang thầm nghĩ trong lòng: ta chỉ muốn nàng, nhưng ngoài miệng lại lái sang chuyện khác: "Lục Nương, hôm đó Diệp Lam Khuynh nhắc đến chuyện củng cố phong ấn nhân tạo, nàng có nói phải đi hỏi Tháp Linh, kết quả thế nào rồi?"
Khúc Duyệt lại cảm thấy bất lực, quả nhiên chủ đề này không thể nào nói cho thông được.
Cửu Hoang thật sự không thích nghe nàng nói những lời ấy.
Hắn thích nghe nàng nói, cho dù là những lời hung dữ cũng đều là những âm thanh êm ái du dương đẹp đẽ.
Nhưng những lời khi nãy khiến hắn sinh ra cáu kỉnh.
Sư phụ từng nói, mệnh người tu luyện rất dài, không nên nóng vội hấp tấp, chỉ cần nỗ lực, tất thảy sẽ tốt.
Nếu cuối cùng không thể đạt đến đỉnh cao và được như ý nguyện, cũng không nên oán trời trách đất, hãy trách bản thân chưa đủ nỗ lực nên chưa xứng đáng.
Đối với tu vi cảnh giới là như vậy, điêu khắc thủ công là như vậy, và với hôn nhân đại sự cũng như vậy.
Khúc Duyệt quay lại chính đề: "Rau Hẹ, Diệp Thừa Tích sẽ không nhận chàng, có khả năng sẽ giết chàng."
Cửu Hoang sửng sốt: "Không phải ta là con trai bị thất lạc của ông ta sao, lại không phải kẻ thù, sao phải giết ta?"
Khúc Duyệt nhẹ thở dài: "Ông ấy là người đứng đầu chính đạo, trong khi chàng là tà ma, còn là tà ma tiếng tăm lừng lẫy ở châu Nam Man."
Châu Nam Man được xem như nơi lưu đày, thông thường tà ma cùng đường chẳng còn nơi nào để đi mới đến đó, châu lục này đại diện cho chủng tộc thấp kém nhất Thập Cửu Châu.
Cửu Hoang hỏi: "Hiện giờ Diệp Thừa Tích đã biết chưa?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không biết."
Cửu Hoang: "Vậy làm sao các nàng biết ông ta sẽ giết ta?"
Khúc Duyệt đáp: "Ông ấy là người mẫu mực của chính đạo, nghe nói tính cách cũng vô cùng chính trực, làm sao có thể có một đứa con trai là tà tu, danh tiếng của Diệp gia, danh dự của cá nhân ông ấy..."
Không đúng!
Có lẽ Khúc Duyệt biết Cửu Hoang sẽ nói gì, trước khi Diệp Thừa Tích biết chuyện, không ai chắc ông ấy sẽ làm thế nào.
Nói cho cùng, ông ấy đã mất một đứa con trai.
Nàng sẽ không ngăn cản nếu Cửu Hoang muốn quay về.
Làm rõ thân thế, dù tốt hay xấu cũng được một cái kết quả, đối với việc tu hành luôn có ích.
"Được, ta gọi Tháp Linh đến giúp chàng ổn định ấn ký." Hôm đó Khúc Duyệt đã hỏi rồi, ngoài Thiên La Tháp không ai khác có thể xóa bỏ ấn ký, nhưng có thể giúp ổn định nó lại.
Nàng gọi Tháp Linh đến, nó nhắc nhở: "Cần bốn mươi tám canh giờ và vô cùng thống khổ đấy."
"Không sao." Cửu Hoang khoanh chân ngồi trong lồng giam không thèm để ý.
"Vậy ta bắt đầu đây."
"Khoan đã." Cửu Hoang nhìn Khúc Duyệt đang đứng canh bên cạnh, "Lục Nương, nàng về trước đi."
Khúc Duyệt biết hắn lo nàng nhìn thấy sẽ khó chịu, nàng gật đầu: "Ừ."
Sau khi Khúc Duyệt rời khỏi, Cửu Hoang nói: "Bắt đầu đi!"
Vừa dứt lời, thần hồn như bị sét đánh, tiếp theo trong cơ thể như bùng lên một ngọn lửa lớn thiêu đốt, hắn chống cự theo bản năng nhưng trong nháy mắt, toàn bộ sức lực bị rút cạn.
Không thể ngồi được, hắn cuộn tròn trên sàn lồng giam.
Giọng nói kia lại vang lên: "Lão đệ, lão tử phát hiện ngươi quá hợp khẩu vị của ta đấy!"
Cửu Hoang nghiến răng: "Câm miệng!"
— —
Khúc Duyệt đã thấy được được uy lực của "đặt tên đại pháp".
Nàng vừa sửa tên Cửa Tùy Thân thành Hách Vân Lai, vận may liền kéo nhau đến.
Thứ nhất, Bì Bì có dấu hiệu hóa hình.
Thứ Ẩm Triều Tịch cho nó ăn rất có khả năng là đan dược cao cấp hơn cả Tạo Hóa Đan.
Tuy nhiên tu vi của Bì Bì còn quá thấp, bị kẹt ở điểm giới hạn không thể cử động.
Vì thế Khúc Duyệt tìm một ít hạt giống nguyệt khê thảo, là thành phần chính để luyện ra Tạo Hóa Đan rồi bảo Giang Thiện Duy dùng pháp lực nuôi lớn và cho Bì Bì ăn.
Giang Thiện Duy sốt sắng chạy đi gieo trồng thành vườn thuốc nho nhỏ.
Trước đây cậu bất đắc dĩ phải nuôi rễ bạch nguyệt thảo cho Bì Bì ăn, bây giờ Bì Bì đã cứu cậu, cậu đương nhiên cần báo đáp phần ân tình đó.
Ngồi xếp bằng bên cạnh khoảnh vườn, Giang Thiện Duy tập trung nuôi lớn dược thảo.
Một lúc lâu sau, giọng của Chi Kỳ từ trong cơ thể cậu truyền ra: "Ca ca, huynh làm như vậy quá chậm."
Giang Thiện Duy giật mình hoảng sợ, căng thẳng trong chốc lát rồi giả vờ bình tĩnh như không có gì xảy ra: "Vậy phải thúc như thế nào?"
Kỳ thật Giang Thiện Duy vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ về việc mình đột nhiên có thêm một đứa em trai, lại trông chẳng giống người thường.
Nhưng sư tỷ không muốn cậu biết, dựa trên nguyên tắc cơ bản sư tỷ luôn luôn đúng, cậu không hỏi thêm.
Chi Kỳ: "Ta dạy cho huynh..."
Giang Thiện Duy nghe lời thu hồi chân khí, theo lời Chi Kỳ cậu thay đổi phương thức vận khí, sau một vòng tiểu chu thiên, nguyệt khê thảo trước mặt lập tức đâm chồi.
Giang Thiện Duy trố mắt: "Công pháp của ngươi thật lợi hại!"
Chi Kỳ không hé răng, chỉ bởi Giang Thiện Duy không biết cách sử dụng năng lực của mình mà thôi, xem ra Giang lão tổ chưa bao giờ nghĩ đến việc đạt được bất kỳ ích lợi nào từ cậu.
Chi Kỳ hỏi: "Giang gia có đối tốt với huynh không?"
Giang Thiện Duy không cần nghĩ ngợi: "Gia gia thương ta nhất đến nỗi ai trong cốc cũng ganh ghét."
Chi Kỳ ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
Giang Thiện Duy vừa thúc lớn dược thảo vừa nhớ đến lời sư tỷ nhắc nhở, dè dặt hỏi: "Chi Kỳ, ta gạt đệ, đệ không giận sao?"
"Có giận một chút." Chi Kỳ nói thật lòng, "Nhưng sau khi suy nghĩ lại, huynh có thể tự bảo vệ mình, ta nên mừng cho huynh mới đúng."
Trong lòng Giang Thiện Duy có chút