Kiếm khí đánh rớt mũi tên, hai luồng lực đạo đồng thời tan biến.
Tựa như làn gió nhẹ thổi qua, tóc mai Cửu Hoang hơi lay động.
Hắn liếc nhìn đỉnh núi nơi kiếm khí bay đến rồi lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
Nhưng đột nhiên lưng hắn cứng lại, quay phắt đầu nhìn đỉnh Kiếm Phong.
Nãy giờ Huyễn Ba vẫn luôn chú ý tới biểu hiện của Cửu Hoang, giờ phút này nằm trên mép khuyên tai, nói: "Hắn chậm tiêu quá nhỉ, bây giờ mới ý thức được người cứu mạng mình là cha ruột à?"
Trên đường đến Quy Hải Tông, Khúc Duyệt đã giải thích cho Huyễn Ba về mục đích của chuyến đi này.
Khúc Duyệt không biết nên buồn hay vui: "Dù sao cũng là phụ mẫu thân sinh, trước đó đã bình tĩnh quá mức rồi, nên phản ứng thế này mới đúng."
Cửu Hoang nào ý thức được phụ mẫu thân sinh gì, thật ra là hắn đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh Kiếm Phong có một gốc cây Ngưng Hương.
Loài cây này cực hiếm, thân gỗ có hương thơm như hoa, đặc biệt cây này có hơn một ngàn năm tuổi, có thể gọi là báu vật vô giá.
Lục Nương mẫn cảm với hoa, không thể chạm vào hoa thật được.
Năm đó khi bắt đầu khắc hoa, lựa chọn của hắn không phải là linh châu mà là cây Ngưng Hương, đáng tiếc hắn tìm mãi vẫn không tìm được cây nào.
Bây giờ tốt quá, lát nữa chặt cây này xuống, khắc mấy bông hoa đặt xen lẫn trong hoa linh châu, chắc chắn rất thơm.
Lõi của cây có thể mài giũa một chút làm thành một cây trâm.
Rễ cây thì...
Trước mặt đang đánh nhau đến tối tăm trời đất, Chấp Pháp Đường gần như bị hủy, Cửu Hoang lại thầmtính nên phân chia và sử dụng cây Ngưng Hương trên đỉnh Kiếm Phong như thế nào.
Diệp Thừa Tích từ đỉnh Kiếm Phong bay đến chợt rùng mình, cảm thấy mình đang bị thứ gì đó khủng khiếp nhắm tới.
"Khương Từ!" Một chỉ của Diệp Thừa Tích vung lên, kiếm khí lập tức hóa thành hơn mười thanh kiếm, soạt soạt chém về phía Bạch Vũ vương.
"Kêu ông nội ngươi à!" Bạch Vũ vương cũng phất tay, mấy trăm mũi tên lông vũ chặn đường kiếm của Diệp Thừa Tích, muốn dùng số lượng áp đảo, "Kiếm của ngươi không chém yêu tà lại chém đồng minh, còn dám lớn tiếng kêu như thế?"
"Ngươi tìm chết!"
"Đừng có mồm mép nữa, tới đây, giết ông nội ngươi thử xem!"
Khúc Duyệt thấy những đại lão Quy Hải Tông đến khuyên can cũng không gọi tên Bạch Vũ vương.
Chỉ có Diệp Thừa Tích gọi thẳng tên húy của hắn, đầy sát khí.
Mà Bạch Vũ vương tuy ngạo mạn không ai bì kịp cũng chưa từng mắng chửi người nào, chỉ duy nhất nhằm vào Diệp Thừa Tích.
Linh khí trên núi vần vũ kịch liệt, đệ tử dưới cấp bảy có thể trốn đều đã trốn thật xa, chỉ còn lại một mình Cửu Hoang đứng phía trước.
Huyễn Ba thư thái chống cằm quan sát: "Tướng mạo cha của Rau Hẹ trông rất ôn hòa nhưng tính tình lại không tốt chút nào."
Khúc Duyệt gật đầu: "Vi Tam Tuyệt ghét cái ác như thù nhưng không thích quản nhiều việc, chỉ dưỡng kiếm tu tâm.
Diệp Thừa Tích rất khác, ông ấy là gia chủ, là phong chủ, tu luyện kiếm pháp nhập thế, thích gánh vác trách nhiệm vào mình.
Nhưng mà nhìn thái độ này của ông ấy, có lẽ có xích mích với Bạch Vũ vương."
Khi Diệp Thừa Tích đánh tới, mấy đại lão đến khuyên can chủ động tách làm hai phe, một phe tiếp tục ngăn cản Bạch Vũ vương, phe kia chống đỡ Diệp Thừa Tích.
"Đừng giận, đừng giận, việc nhỏ, việc nhỏ!" Một thanh niên từ đầu đến cuối không làm gì, thỉnh thoảng dùng miệng khuyên răn, "Tĩnh tâm, tĩnh tâm, bình tĩnh, bình tĩnh!"
Âm thanh linh khí bùng nổ át đi giọng nói của hắn, nhưng thính giác của Khúc Duyệt rất tốt, nàng nghe rất rõ.
Dời mắt sang phía đó, nàng nhìn thấy một người đứng giữ không trung, vạt áo và tay áo dài của hắn bị linh khí thổi bay phần phật, gương mặt phủ đầy vẻ uể oải.
Trên đai lưng hắn dường như có đeo ấn chưởng môn, lẽ nào là tông chủ Quy Hải Tông, pháp sư đại trận, Phó Đạo Nhân?
"Vị kia là Phó tông chủ của ta." Diệp Lam Khuynh đứng bên cạnh giới thiệu.
Mấy thần tiên cấp chín đánh nhau, hắn không xen vào được nên tự giác đứng gần bảo hộ Khúc Duyệt, không để nàng bị thương khi đang ở ngay trong tông phái, "Phó ở đây là họ Phó, không phải mang nghĩa chính phó." Lại cảm thấy xấu hổ mà tạ lỗi, "Bạch Vũ vương không thuộc liên minh nên không theo quy củ, lại là đồng minh của Quy Hải Tông chúng ta, các sư tôn không tiện bắt hắn.
Nhưng cô nương yên tâm, hắn xả hết giận sẽ dừng lại thôi, không làm căng quá mức với Quy Hải Tông chúng ta."
Khúc Duyệt tỏ vẻ thấu hiểu.
Nói là đồng minh nhưng trên thực tế, có nghi ngờ người Bạch Vũ tộc dựa dẫm Quy Hải Tông, nếu không đã không đưa công chúa của mình đến bái nhập Quy Hải Tông.
Bạch Vũ Nhân tộc sinh tồn cũng không dễ dàng, bên cạnh có nào là Hắc Vũ Nhân tộc, Tử Vũ Nhân tộc, Thái Vũ Nhân tộc...!luôn luôn rình rập đoạt địa bàn.
Ngoài bất hòa giữa người cùng tộc, vũ nhân tộc còn có kẻ thù không đội trời chung, điểu tộc.
Điểu tộc tự nhiên là điểu yêu, từ sau thời thượng cổ, các loài thần điểu như chu tước, phượng hoàng, kim ô trở nên vô cùng hiếm trong Tam Thiên Thế Giới.
Hiện giờ cầm đầu điểu tộc ở Thập Cửu Châu chính là một kim điêu có tu vi Độ Kiếp.
Sự thù hận của điểu tộc đối với vũ nhân tộc không chỉ đơn giản vì đoạt địa bàn.
Lý do của họ cực kỳ buồn cười đối với Khúc Duyệt, điêu hoàng, kim điêu cầm đầm điểu tộc, muốn tranh đoạt danh xưng.
Hắn cho rằng từ "vũ" thuộc sở hữu của loài chim, vũ nhân tộc bị xem như "vi phạm bản quyền", điêu hoàng cực lực yêu cầu vũ nhân tộc đổi tên thành "tộc người có cánh", bởi vì cánh là một cơ quan bay, không phải đặc trưng của riêng loài chim.
Vũ nhân tộc sống chết quyết không đổi.
Điêu hoàng liền quyết định khiến đám người có cánh không hiểu đạo lý này phải chết.
"Đúng rồi." Cửu Hoang lấy lại tinh thần sau khi phân chia xong toàn cái cây, xoay mặt nhìn chiếc khuyên tai của Khúc Duyệt, "Ở nơi này, thủy quái là kẻ thù chung của sinh vật bay và sinh vật trên cạn đấy, ngươi phải cẩn thận."
Cửu Hoang không có chút thiện cảm nào với Huyễn Ba hay ồn ào, nhưng Khúc Duyệt cho hắn biết quyển sách và hộp công cụ Thiên Công có được đều nhờ công lao của Huyễn Ba.
Huyễn Ba kinh ngạc: "Cẩn thận đến mức nào? Không thể lộ diện luôn sao? Không phạm sai lầm cũng bị bọn họ đuổi giết à?"
Khúc Duyệt nói: "Ai tham gia liên minh chắc chắn sẽ không, nhưng ai chưa tham gia thì không biết." Nàng chỉ hiểu biết chung chung về Thập Cửu Châu, ví dụ như nàng biết Bạch Vũ vương, nhưng lại không biết hắn họ Khương.
"Mà khoan đã." Huyễn Ba trừng mắt với Cửu Hoang, "Ngươi nói ta là thủy quái?"
Cửu Hoang: "Vậy là thủy yêu?"
Huyễn Ba tiếp tục trừng.
Cửu Hoang: "Hải quái?"
Huyễn Ba vẫn trừng.
Cửu Hoang: "Giày tinh?"
Rốt cuộc Huyễn Ba không trừng mắt nữa, đổi thành nổi trận lôi đình: "Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Bị nước biển trong khuyên tai bắn lên mặt, Khúc Duyệt vội nói: "Rau Hẹ, Huyễn Ba tiền bối là hải yêu!"
Cửu Hoang: "À, hải yêu!"
Khúc Duyệt phải đi xoa dịu Huyễn Ba sắp chết vì tức giận, dỗ dành một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại.
Trước khi Chấp Pháp Đường bị phá sập, cuộc chiến của các vị thần tiên rốt cuộc cũng kết thúc, Bạch Vũ vương Khương Từ và Diệp Thừa Tích từng người thu hồi khí tức, lui cách nhau mấy chục trượng, mắt nhìn nhau tràn đầy sát khí.
"Đã là đồng minh hà tất giết hại lẫn nhau, truyền ra ngoài chỉ khiến người chê cười." Người lên tiếng là nhị trưởng lão Chấp Pháp Đường Khâu Tuyển, đại trưởng lão Diệp Thừa Tùng bế quan nên ông ta phải đứng ra quán xuyến mọi việc.
Đặc biệt năm nay đến phiên Quy Hải Tông làm minh chủ, Chấp Pháp Đường nghênh đón thời điểm bận rộn nhất trong vòng một trăm năm qua.
Ngay trước khi sự việc bắt đầu, Diệp Thừa Tùng nhất định bế quan, ý đồ phủi tay đùn đẩy quá rõ ràng, thế nên trong lòng Khâu Tuyển oán hận sâu sắc.
Ông ta nhìn Khúc Duyệt: "Phía quý giới chỉ đến một mình cô?"
Khúc Duyệt đã trả lời câu này ba lần rồi, nàng chấp tay lặp lại: "Đúng vậy."
Sợ lại dấy lên khủng hoảng, nàng giải thích thêm: "Ngài không cần lo lắng, thần hồn Cửu Hoang đã bị Thiên La Tháp của chúng ta đóng ấn ký, vãn bối có thể trấn áp hắn, cho nên không cần khóa trụ Khí Hải."
Không chỉ Khâu