May mắn thay Diệp Thừa Tích không phải người khoa trương nói nhiều, trên Kiếm Phong cũng không có nhiều người ở, lúc núi sụp, các đệ tử đều nhạy bén bay lên, không ai bị thương.
Sau khi nhận được tin tức, phong chủ các núi khác đều kiểm tra núi của mình trước rồi mới chạy đến xem náo nhiệt.
Kiếm Phong chỉ còn lại phần chân núi rộng lớn bị lõm vào ở giữa, hai phần ba phía trên ngọn núi đã không còn, đều rơi vào trong miệng hố ở giữa đó.
Vì Bạch Vũ vương gây rối trước đó, nhị trưởng lão Khâu Tuyển mấy ngày nay vẫn luôn tập trung sửa chữa Chấp Pháp Đường, trong lòng uất ức tức giận, hận mình tự nhiên gặp phải tai bay vạ gió.
Không so sánh không thấy bi kịch, nhìn thảm trạng hiện tại của Kiếm Phong, ông ta thoải mái không thể tả.
Nhưng ngoài mặt, ông không thể không tỏ vẻ vô cùng đau lòng: "Việc này nhất định phải tra cho rõ ràng, đây là ngọn núi tổ tông vất vả lấp biển dựng nên, đã tồn tại trên vạn năm, đột nhiên sụp xuống, tất có kỳ quái."
Tông chủ Phó Đạo Nhân liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Phong chủ ngọn Khí Phong liếc Cửu Hoang đứng dưới chân núi: "Tên tà tu kia vừa đến ở Kiếm Phong bốn ngày, núi liền sụp."
Điều tra nữa để làm gì?
Mấy vị phong chủ các núi khác cũng nhìn về phía Cửu Hoang, thấy hắn ngồi thất thần bên đường, hai tay chống trên đầu gối, tựa như tất thảy chẳng liên quan gì đến mình.
Thân là chấp pháp trưởng lão của Chấp Pháp Đường, Khâu Tuyển cần bằng chứng rõ ràng: "Nhưng Diệp phong chủ đã nói ngọn núi dường như bị côn trùng khoét rỗng, bên trong không hề có dấu vết của pháp lực."
"Nói đùa sao?" Phong chủ của Khí Phong không đồng tình, "Côn trùng có thể dần dà đục khoét, giọt nước chảy mãi đá cũng mòn nhưng há có thể ăn đến mức độ này, lão Diệp là kẻ ngốc à? Chỉ trong thời gian cực ngắn đã bị thành như thế, loại côn trùng nào có năng lực này chứ? Côn trùng ở cảnh giới Độ Kiếp à?"
"Được rồi, đừng cãi cọ nữa." Một vị phong chủ khác nói, "Không phải lão Diệp đã bảo lão Nhiếp đi vào lùng bắt rồi sao, chờ xem nào."
Lão Nhiếp trong miệng ông ta chính là Nhiếp Tú Đồng, là phong chủ của ngọn Linh Thú Phong.
Trong lúc lắng nghe các phong chủ thảo luận, Khúc Duyệt dần dần đến gần Kiếm Phong.
Không thể tin được, trước khi nàng rời đi, ngọn Kiếm Phong, Quy Hải đệ nhất phong vẫn bừng bừng khí thế, trong chớp mắt đã trở thành một phế tích.
Nàng đáp xuống cạnh Cửu Hoang, lật đật truyền âm: "Rau Hẹ, có liên quan đến chàng không?"
Với năng lực của Cửu Hoang muốn lật núi không khó, nhưng Diệp Thừa Tích lại nói do côn trùng đục khoét, mà Cửu Hoang lại không hề nuôi côn trùng.
Khúc Duyệt chỉ dò hỏi theo lẽ thường, tựa như lúc xảy ra án trộm cắp, người ta không có manh mối gì, trước tiên sẽ hỏi đến kẻ có tiền án đang ở gần đó.
Cửu Hoang ngập ngừng: "Ta..."
Xong đời!
Khúc Duyệt vốn chỉ muốn hỏi để chắc rằng Cửu Hoang không liên quan, nhưng bộ dạng cúi đầu, tay nắm chặt, miệng lắp bắp kia đã nói lên hết thảy.
Vừa rồi đối mặt với bọn người trong khách đi/ếm Khúc Duyệt cũng không đau đầu như lúc này: "Đang yên ổn, chàng đào núi làm chi? Chàng bất mãn với Diệp Thừa Tích, muốn trút giận ư?"
Cửu Hoang vội xua tay: "Không, ta không đào núi."
"Hử?" Khúc Duyệt thầm an tâm một ít.
"Ta vốn chỉ muốn cây Ngưng Hương kia..." Trong tuyệt vọng, Cửu Hoang kể ra kế hoạch của mình, nhưng hắn không nói mình chặt cây để làm gì, "Ta chỉ muốn cây, không muốn đào núi."
Khúc Duyệt nghe kế hoạch chặt cây vòng vèo của Cửu Hoang, nhất thời không biết phải nghĩ thế nào, bỗng nàng nhận ra một chuyện: "Chàng thật sự làm được một con chuột đào núi ư?"
Tuy nàng không thể đọc hiểu sách Thiên Công nhưng vẫn láng máng ấn tượng chuột đào núi nằm ở trang hai mươi mấy.
Quyển sách tổng cộng có sáu trăm trang, sắp xếp theo trình tự độ khó tăng dần.
Cửu Hoang nhận được nó chưa lâu, chỉ cần bốn ngày đã có thể làm được bảo vật nằm ở trang hai mươi mấy?
Hắn lắc đầu: "Ta mất ba ngày làm được hơn trăm con chuột nhưng toàn là vật chết."
Khúc Duyệt hơi thất vọng: "Cũng bình thường."
Cửu Hoang nói tiếp: "Ta thấy không khả quan nên bỏ qua chuột đào núi, tiếp đó ở trang một trăm linh sáu, ta tìm thấy con kiến đá có thể khoét núi mở đường.
Khúc Duyệt hít một hơi thật sâu: "Chàng thành công?"
Cửu Hoang gật đầu: "Ta bắt đầu từ sáng nay, làm được mười mấy con, ruốt cuộc cũng thành công.
Buổi chiều sau khi nàng đi, ta muốn bí mật thử một lần, nên cho con kiến đá kia chui vào trong núi..."
Hắn chán nản nói tiếp: "Lục Nương, ta không cố ý đâu, ta thao tác dựa theo bản vẽ mà chế tạo nhưng lại hoàn toàn không khống chế được nó.
Tốc độ của nó nhanh ghê gớm, chỉ mất một canh giờ đã ăn sạch cả ngọn núi, nếu không vì ta rót linh lực vào không nhiều lắm, nó dùng cạn liền mất đi sức sống, e rằng ngọn núi bên cạnh cũng không xong rồi..."
Cửu Hoang giải thích rõ ràng xong không dám nhìn Khúc Duyệt.
Không nghe thấy nàng nói gì, hắn lấy hết dũng khí ngước mắt lên quan sát biểu cảm của nàng: "Lục Nương à, nàng đừng giận, ta thật sự không cố ý đâu."
Tốc độ núi sụp quá nhanh, cây Ngưng Hương rơi xuống, bị những tảng đá lớn đập trúng đã vỡ nát.
Hắn chỉ nhặt về được vài mảnh gỗ vụn, trong lòng khó chịu không ít.
Khúc Duyệt ban đầu định tức giận nhưng lúc này, nửa cảm xúc bực bội cũng không có, chỉ còn sự kinh ngạc cảm thán.
Bảo bối Thiên Công Tộc quá lợi hại đi!
"Rau Hẹ, làm sao chàng biết được tên và công dụng của những thứ trong sách vậy?" Khúc Duyệt đã xem quyển sách, không hề có một chữ nào, chỉ toàn là sơ đồ.
"Nhìn chằm chằm một lúc, đồ vật trong tranh sẽ sống dậy, chui vào ý thức hải.
Tên, cách sử dụng cùng khẩu quyết để điều khiển đều sẽ hiện lên trong ý thức hải." Cửu Hoang lấy sách Thiên Công ra đưa cho Khúc Duyệt, "Nàng thử xem!"
Khúc Duyệt bắt chước theo lời hắn, chăm chú nhìn vào một cái sơ đồ hồi lâu, nhìn đến mức hai mắt hoa lên như quáng gà.
Đổi sang một hình khác, vẫn như cũ không mảy may động tĩnh gì.
"Có đúng không?" Cửu Hoang hỏi.
"..." Khúc Duyệt không đáp.
Xoa xoa hai mắt đau nhức, Khúc Duyệt nén nỗi kinh nghi, khép lại quyển sách, trả lại cho Cửu Hoang: "Chàng cất kỹ đi, sau này đừng dễ dàng lấy ra, cũng không được tùy tiện chế tạo những thứ trong này nữa."
"Ừ."
Lúc không khống chế được con kiến đá, Cửu Hoang có chút hoảng.
Những gì sư phụ từng mắng hắn đều đúng cả.
Hắn cứ tưởng mình đã vượt qua sư phụ khi đạt đến đỉnh cấp chín, đã thành công xuất sư.
Hóa ra hắn vẫn còn kém rất xa.
"Diệp phong chủ và Nhiếp phong chủ ra rồi kìa!"
Khúc Duyệt vội ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp Thừa Tích cùng một nữ tử lần lượt bay ra khỏi miệng hố của ngọn núi bị sụp.
Sắc mặt Diệp Thừa Tích thối hơn cả đậu hủ thối, một tay cầm kiếm, tay kia cầm một con kiến màu đen rất lớn, dài khoảng một thước.
1 thước = 33,33 cm
Trong lúc Khúc Duyệt đang quan sát con kiến, Cửu Hoang truyền âm giải thích: "Ban đầu nó chỉ lớn bằng nửa đốt ngón tay thôi, đã ăn đến thành thế này."
Khúc Duyệt:...
Diệp Thừa Tích ném con kiến cho phong chủ Khí Phong: "Không còn sống nữa, ngươi kiểm tra xem có phải thuật cơ quan hay không?"
Phong chủ Khí Phong cầm lấy, mắt ánh lên vẻ kinh ngạc: "Thật là tinh diệu...! Hình như là phức hợp của khí đạo, thuật cơ quan, thuật trận pháp, giống hệt như thật nhưng lại là giả..."
Ông ta định mở ra để nhìn cho kỹ thì "phanh" một tiếng, con kiến đá nổ tung.
Nếu tu vi ông ta không cao, e rằng đã bị sạt đứt một cánh tay.
Khúc Duyệt nhìn Cửu Hoang, hắn cũng không hiểu ra làm sao.
Xem ra cần có bí quyết để tháo rời,