Trong bệnh viện, Hồ Lâm cùng trợ lý Bác được nhanh chóng đưa vào điều trị đặc biệt.
Hồ Tiêu nghe tin Hồ Lâm bị thương cũng nhanh chóng đi đến thăm dò tình hình, nhìn qua có vẻ như Hô Tiêu quan tâm cho chú mình.
Thật ra hắn ta quan tâm chính là ai có can đảm dám hành hung người Hồ gia, còn có lòng hắn ta muốn thấy bộ dạng Hồ Lâm chật vật.
Trước giờ Hồ Lâm luôn làm việc cẩn thận, chưa lần nào hoàn toàn thất bại như hôm nay.
Hồ Tiêu vô cùng tò mò.
“Chú… chuyện này…” Hồ Tiêu nhìn thấy vết thương của Hồ Lâm cùng trợ lý Bác, vô cùng bất ngờ.
“Không sao.” Hồ Lâm lạnh nhạt nói.
Dù sao đây là lần đầu tiên ông ta thảm hại như vậy, mà còn là thảm hại dưới tay một tên giang hồ không ra gì kia.
“Hồ Tiêu, sau này cháu tốt nhất an phận một chút.
Ở đây không như phương Bắc.” Hồ Lâm nhíu mày dặn dò.
“Chú à, có phải bị người ta dọa sợ không?” Hồ Tiêu bĩu môi vô cùng không phục.
Trợ lý Bác nén đau, nhìn Hồ Tiêu ngu ngốc kia.
Đừng nói là ở đây loạn lạc, mà dường như ở thành phố nhỏ bọn họ không thể có bằng phương Bắc.
Vài tên tép riu có thể liều mạng với họ, bọn họ nếu không có chuẩn bị e rằng cũng không thể bảo toàn.
“Cậu chủ, ông Hồ đang muốn cậu cẩn thận hơn thôi.”
“Anh là cái thá gì mà lên tiếng chứ.” Hồ Tiêu thẹn quá hóa giận trút lên trợ lý Bác.
“Nếu giỏi vậy sao còn bị thương, vô dụng.” Nói xong hắn ta rời đi.
Tuy lời nói là hướng về trợ lý Bác, nhưng mà là nói cho cả Hồ Lâm nghe thấy, đây chính là mỉa mai ông ta.
“Hừ, Hồ gia ta sao lại vô phúc vậy chứ.” Hồ Lâm tức giận nhìn theo bóng Hồ Tiêu.
“Thiếu gia chỉ là ngựa non háu đá.” Trợ lý Bác cũng chỉ biết nói lời xóa dịu.
“Nó cứ như thế, sẽ có ngày ta bất lực.” Hồ Lâm lắc lắc đầu.
Sau đó ông ta chợt nhớ gì đó, nhanh cầm điện thoại gọi cho ai đó.
“Ngài Thẩm, ngài xem… chuyện lúc nãy tôi nói qua…” Hồ Lâm nói bằng giọng nịnh nọt.
Hiển nhiên đầu dây bên kia chắc chắn là kẻ có quyền lực cao hơn ông ta rất nhiều.
“Ông Hồ, tôi giúp ông vì nể tình thân sơ khi trước.
Hiện tại ông xem, rắc rối ông đem tới là nhỏ sao? Nếu có người biết thì làm thế nào?” Thẩm Lương, người phụ trách quân danh số 6 lên tiếng trách móc.
Hắn ta cũng là người cấp súng cho Hồ Lâm, chuyện Hồ Lâm dùng súng tự vệ thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là Thẩm Lương muốn nhân lúc này kiếm thêm một chút.
“Vâng, ngài nói phải, là tôi hồ đồ.
Còn có, tên nhãi nhép kia cũng có súng… ngài…”
“Đương nhiên tôi vẫn luôn là người biết điều.”
Giọng Hồ Lâm vâng dạ lễ phép, lại thêm chút tự trách, làm cho Thẩm Lương ở bên kia khá hài lòng.
“Được rồi.
Tôi sẽ cho người tới giúp ông, nên nhớ chuyện này…” Thẩm Lương ẩn ý nhấn mạnh.
Đây là muốn Hồ Lâm nhớ biết điều mà mang quà đến, còn ông ta cũng sẽ