Trình Vũ rất hài lòng, thật ra hắn ta chỉ định để hai tên phục vụ kia trợ hứng, nhưng khi nghe Trần Giai Linh nói bản thân là tiểu thư danh giá.
Hắn ta lại lóe lên ý khác.
“Cởi đi.”
“Như đêm đó, em cởi sạch sẽ, bò lại đây với tôi.”
Trình Vũ dùng ánh mắt cổ vũ, miệng nở nụ cười tà dâm nhất có thể.
Nghe yêu cầu kia, Trần Giai Linh cắn răng, ép xuống cái tôi của mình, từng lớp y phục rơi xuống đất, cô ta ngượng ngùng, bò lại vô cùng cứng ngắt.
“Có thể để cho hai người kia đi đi không…”
Khi Trần Giai Linh bò lại ôm chân Trình Vũ thì cô ta nũng nịu lên tiếng.
Cô ta cho rằng chỉ cần bản thân nũng nịu một chút sẽ làm cho Trình Vũ nghe theo.
Chỉ là…
“Tình nhân bé nhỏ, em nói xem…”
“Thật ra cái tôi muốn là sự kích thích hơn…”
Trình Vũ nói xong nhìn hai người đàn ông đứng sau mình, cười một chút, ra hiệu bằng ánh mắt.
Trần Giai Linh còn chưa hiểu chuyện gì đã bị hai tên kia thô bạo kéo tay ra sau đè ép sát đất.
Tư thế vô cùng khó coi, Trần Giai Linh cảm giác bị sỉ nhục vô cùng, nước mắt cô trào ra.
“Không!”
Trình Vũ cảm thấy bản thân quá mức kích thích, cũng đứng bật dậy, mà bây giờ ánh mắt Trần Giai Linh chỉ kịp nhìn thấy chân hắn ta.
Trước mắt nhòe đi!
“Nào!:
Sau đó là một màn thô bạo, chỉ là Trình Vũ cảm thấy có chút chán ghét, chỉ xem Trần Giai Linh là công cụ phát tiết.
Hắn ta xong việc ngồi về chỗ cũ, như một ông hoàng cười ha hả.
Trần Giai Linh chỉ nghĩ rằng như thế đã xong, xem như chịu bị người ta nhìn thấy thân thể.
Nhưng… không phải như thế.
Ác mộng chỉ mới bắt đầu.
“Vậy… em làm Ngài hài lòng rồi…”
“Em có thể về đúng không.”
Trần Giai Linh vẫn bị hai gã kia giữ vững tư thể cũ, cô ta chỉ có thể nhướng người lên nói.
“Ồ… chúng ta có cả một ngày một đêm.”
“Sáng mai… tôi để người đưa em về.”
Trình Vũ nói xong, nhanh chóng khoác áo.
“Các cậu nhìn đi… mỗi dụng cụ trong phòng đều phải tận dụng.
Thuốc trên bàn, tôi muốn nhìn từng chút một, ừm…cơ thể cô ấy rất tốt, Tôi muốn được thấy tận mắt tốt thể nào.”
“Yên tâm… tiền gấp một trăm lần.
Phải nhớ, dụng cụ kia, không được sót một cái nào.”
Trần Giai Linh vẫn chưa hiểu ra, cô ta chỉ hoảng hốt.
Mà hai gã đàn ông kia nhìn nhau, miệng cười ranh mãnh, tiền công gấp một trăm lần bằng họ làm nửa năm phục vụ các quý bà kia.
Hiện tại mồi ngon tới miệng, họ ngại gì chứ.
Vậy là… từng dụng cụ trợ hứng, từ dây trói, roi da, cho tới giường được thiết kế kỳ lạ…
Mỗi thứ đều được tận dụng, mà Trình Vũ cứ ở đó nhìn Trần Giai Linh từng chút một bị hành hạ khóc lóc cầu xin.
Thậm chí cô ta còn mắng hắn.
“Khốn… nạn…”
“Mắng đi… Các cậu xem… làm cô ta mắng nhiều một câu, tôi thưởng thêm, gấp mười lần.”
Hai gã kia xem như thấy rõ, tận lực ra sức.
Không phải nói… một ngày một đêm, cô ta e là mãi mãi không quên được.
Trần Giai Linh có cái kết thảm chính là vì cô ta tự cho mình thông minh.
Mà bên này Vinh Y Tiếu không thấy Trần Giai Linh cũng không cuốn lên đi tìm, trải qua đêm xuân hắn ta cũng cho rằng Trần Giai Linh là ngại ngùng.
Còn đang tất bật chuẩn bị tiệc sắp tới.
Tại núi Hàng,
Túc Trì đích thân đến núi Hàng tìm Hồ Cửu.
“Túc Trì à, nếu không phải chuyện quan trọng, không nên đến a…” Hữu Thủ ghét bỏ nhìn hắn ta.
Nhìn ánh mắt ghét bỏ lộ liễu thấy rõ, Túc Trì cảm thấy khó hiểu.
“Đừng nói với tôi là anh muốn ở đây luôn đấy chứ?”
“Ở một mình cùng thôi, kéo Long chủ ở theo làm gì.”
Túc Trì nhìn anh ta rồi đáp.
“Hừ, kẻ ngốc.” Nói xong Hữu Thủ cũng quay người bỏ đi.
Mà Lão Bạch nhìn thấy Túc Trì cũng không niềm nở như trước.
Bạch Thương lúc trước thấy anh ta sẽ chạy lại hỏi han nhiều thứ.
Ngay cả Lão Hắc cũng liếc Túc Trì.
Mỹ Họa nhìn anh ta như kẻ dư thừa.
Túc Trì tự hỏi bản thân từ lúc bước vào còn chưa kịp làm gì nha.
“Có chuyện?” Hồ Cửu lúc này lên tiếng.
“Vâng, chuyện lớn.” Túc Trì nghiêm túc nói.
Hồ Cửu cũng không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu.
Cả ba người Hữu Thủ, Túc Trì, Hồ Cửu đều ra căn phòng phía sau vườn.
“Nói đi.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Túc Trì