Hồ Cửu nhìn đám người kia, lại nhìn Hữu Thủ, sau đó cười quay sang dì Thẩm hỏi lại.
“Dì Thẩm, nếu bọn họ đồng ý, dì sẽ theo tôi đúng không?”
Dì Thẩm nghe vậy thì cúi đầu có chút suy nghĩ, nhìn Hồ gia một lượt rồi gật đầu, tỏ vẻ đúng là vậy.
Hữu Thủ nhận được ánh mắt của Hồ Cửu thì nhanh chóng nhìn vào tên trưởng lão kia.
“Tôi muốn đưa người đi! Có lẽ mọi người không ý kiến chứ?”
Giọng nói lên xuống có nhịp độ, lại có chút bá đạo.
Ngôn Tình Sắc
Cứ như muốn nói với họ, nếu họ không đồng ý thì anh ta sẽ cướp luôn không bằng.
“Lời Hồ thiếu nói ra có lẽ cũng được tính đi.” Hữu Thủ quay sang nhìn Hồ Tiêu.
“Đường nhiên, tính, tính cả.”
Hồ Tiêu cười lấy lòng nói.
Hiện tại thế cục này Hồ gia bọn họ càng không thể vì một người giúp việc mà gây tổn hại tới chuyện lớn hơn.
Mà Hồ Tiêu ngu ngốc kia cứ thế mà đồng ý, bọn họ cũng không thể nào nói không được.
“Bà đi đi.”
Hồ Diệu Thái nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cũng chỉ là một người giúp việc, không nên kéo dài thời gian quý giá của bọn họ.
“Thu dọn đồ đi, tôi chờ dì.” Hồ Cửu ân cần nói.
Nhìn bà anh lại nhớ tới cảnh cô đơn của mình khi ở cô nhi viện, một chút ấm áp từ Dung gia, rồi Lão Hắc…
Chỉ là… bọn người này có đầy đủ mọi thứ anh ao ước, nhưng lại chưa từng thỏa mãn.
Nếu có thể Hồ Cửu thật muốn an yên.
Anh hiểu rõ, cái giá của sự an yên không hề rẻ chút nào.
Chính vì muốn tương lai bản thân có năng lực, không cần quan tâm gì cả, người thân cũng không bị nguy hiểm, hay có uy hiếp gì.
Như vậy anh mới an yên được!
“Hồ Cửu, Ngài Tuệ, xem như Hồ Tiêu cùng Hồ Lâm không có mắt.
Cả hai xem như bỏ qua cho Hồ gia.”
Hồ Bách Nhân lên tiếng, mọi trách nhiệm đẩy lên người khác, ông ta cảm thấy may mắn khi không tới thành phố Gia.
Nếu là ông ta, e là chỉ không phải là như vậy.
“Anh…”
Hồ Lâm nhìn Hồ Bách Nhân bằng ánh mắt khó hiểu.
Muốn nói gì đó nhưng khi thấy trưởng lão liếc mình thì đành nuốt xuống.
“Hồ Cửu đúng không, xem như cậu cũng có dòng máu Hồ gia, người Hồ gia không nên xích mích.
Huống hồ, Ngài Tuệ cùng Túc gia quân với cậu cũng xem như chỗ quen biết, phù sa không nên chảy ruộng ngoài.”
Hồ Diệu Thái cậy già lên mặt, ông ta vẫn xem bản thân cao hơn đám người trẻ kia.
Thâm tâm ông ta cho rằng đời này có gì mà ông ta chưa trải qua, mà điều khiến ông ta tự tin như vậy chính là vì lúc trước, ông ấy từng được tham gia quân ngũ.
Chỉ là vẻ vẹn sáu tháng, may mắn cứu được cấp trên trong một lần hành quân, từ đó ông ta được người người nể phục.
Mà sự thật ngày trẻ tuổi ông ta vô cùng nhát gan, vì vậy Hồ gia cưỡng ép Hồ Diệu Thái đi tòng quân.
Đêm tối bị đột kích bất ngờ, chỉ là vài tên cướp bình thường đã làm ông ta sợ hãi chạy trốn.
Trong lúc chạy loạn vì không biết đường thì tình cờ vấp té đè lên tên cướp định đâm chỉ huy.
Cũng vì vậy mà mọi người cho rằng ông ta dùng thân cứu chỉ huy.
Vì vậy đây cũng là nguyên nhân Hồ gia hiện tại nội bộ mục ruỗng nhưng vẫn chưa tới mức suy bại.
“Tôi tới chỉ muốn làm rõ… năm đó mẹ tôi mang thai, vậy cha tôi là ai?’
Hồ Cửu mặc kệ thái độ của Hồ Diệu Thái, vào