Bạch Thố dù cố gắng nhưng vẫn không có cách nào tìm ra điểm khác thường.
Cô không tin Hồ Cửu có thể giấu những thứ đó kỹ càng như vậy.
“Không có bất thường.” Bạch Thố thất vọng nói.
“Nếu có cơ hội, thử vào phòng ngủ xem sao.”
Ngài Tuệ đầu dây bên kia lên tiếng.
“Rất khó.
Tôi làm cách nào chứ?”
“Bạch tiểu thư xinh đẹp động lòng, hắn không mảy may gì sao?”
Giọng nói giễu cợt của người đàn ông trẻ kia làm cho Bạch Thố khó chịu.
“Rồi một ngày nào đó, anh ấy sẽ là của tôi, cho nên Ngài Tuệ cũng không nên quá lo lắng.”
Bạch Thố nghiêm giọng nói, dù là đang làm nhiệm vụ nhưng Bạch Thố lại không tiết lộ thân phận Long chủ cho người bên kia biết.
Bọn họ chỉ biết Hồ Cửu chính là Chiến thần, màn giả mạo vừa rồi chính là muốn Hồ Cửu công khai thân phận, hoặc chí ít đả kích Chiến thần thật, để anh nhanh chóng đến ‘cánh cửa’ truyền thuyết kia.
Chỉ là không ngờ, định lực của Chiến thần không hề tầm thường.
“Tôi không lo lắng.
Người lo lắng là cô mới đúng.
Nếu là người phụ nữ của anh ta, cô còn phải tìm kiếm như thế này sao?”
Giọng bất mãn của người đàn ông vô tình đả kích Bạch Thố.
Cô không nói gì nhưng lòng hạ quyết tâm, trước sau sau gì cũng sẽ bước vào tâm Hồ Cửu.
Nhưng có chuyện cô không hiểu được, lúc ở núi Hàng, rõ ràng cô đã tiến gần tới anh hơn.
Dù anh không có tình cảm gì cả, nhưng vẫn có chút thiên vị cô.
Vậy mà dạo gần đây, không biết tại sao, anh đối với Bạch Thố cùng lắm chỉ là có sự thiên vị, như Túc Trì, Hữu Thủ…
Không hơn không kém!
Cô quả thực hơi sốt ruột.
“Vẫn không có gì.”
“Cô nên ra ngoài đi, dù sao cô không thể cứ thế ở đó lâu được.
Không cẩn thận sẽ bại lộ.”
Ngài Tuệ nghiêm túc nói.
“Được rồi.”
Bạch Thố cũng biết cần làm gì.
“Tìm cơ hội vào phòng ngủ kiểm tra đi.”
Ngài Tuệ nhắc nhở cô.
Bạch Thố đồng ý cũng tắt máy, chỉ là cô không biết, khi ra khỏi phòng cô vô tình xê dịch một cuốn sách.
Cuốn sách này lệch đi, tuy nhìn tổng thể không thể có gì khác, nếu người bình thường nhìn vào sẽ thấy quá bình thường.
Chỉ là, Hồ Cửu sẽ không như vậy!
Bạch Thố sau khi đi về phòng, còn đang tìm cách làm sao chiếm lấy tâm Hồ Cửu.
Thì lúc này Hồ Cửu đã có cuộc hẹn với Vinh Thúy Hà, lần này là cô vẫn chủ động mời anh.
“Tôi thật sự không phiền anh chứ?”
Vẫn ở quán cũ, Vinh Thúy Hà hơi ngại ngùng nói.
Cô không biết tại sao, nhưng với người đàn ông này cô có cảm giác vô cùng tin tưởng.
“Anh Hồ Cửu, tôi… có chuyện muốn hỏi ý kiến anh một chút.”
“Tôi biết..
chúng ta mới quen nhau.
Nhưng quả thực tôi có cảm giác tin tưởng ở anh, tôi thực sự không biết nói cùng ai… Tôi…”
Vinh Thúy Hà sợ Hồ Cửu cho rằng cô quá hoang đường, vội giải thích, gương mặt ửng đỏ, vô cùng đáng yêu.
Hồ Cửu có cảm giác khó tả, quả thực lâu lắm rồi, không có người nói tin tưởng anh.
Mà hình ảnh hiện lên trong đầu anh lúc này chính là vợ cũ của anh, Lục Thạc.
“Không sao.
Nếu có thể giúp trong khả năng của tôi, thì tôi sẽ giúp cô.”
Hồ Cửu cười rồi nói.
Tuy anh không có sự ấm áp, cũng không dùng lời quá hoa mỹ, nhưng ở Hồ Cửu khi ngồi cùng Vinh Thúy Hà vô cùng hài hòa.
Anh có cảm giác thoải mái hơn, như buông bỏ được mọi thứ.
Nhất là dáng vẻ lúng túng của cô, làm cho anh thấy khá đáng yêu.
“Vinh gia dòng chính hiện tại đang muốn vào nội các.
Mà bọn họ… ép tôi… Nhưng tôi không muốn, tôi nên làm gì?’
Cô ấp úng cũng không nói ra được hai chữ ‘nhân tình’, Vình gia quả thực không muốn thua kém Trần gia bên kia.
Tìm mọi cách mà leo lên, bọn họ lại không ngại dùng Vinh Thúy Hà làm điều kiện.
“Vinh gia vẫn rất xem trọng cô.”
Hồ Cửu suy nghĩ rồi nói.
“Anh thấy vậy là xem trọng sao? Phụ nữ chỉ được xem trọng khi như thế thôi sao? Anh cũng nghĩ thế?”
Vinh Thúy Hà bất ngờ tức giận, cô không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy.
Một phụ nữ dù tốt xấu gì sao lại được đánh giá như thế chứ.
“Tôi có lẽ tìm sai