Mà những người đàn ông còn lại khi nhìn thấy Mộc Thúy Lan cùng Giang Thái rời đi, ánh mắt hơi nheo lại.
Thẩm gia giới thiệu kia là Thẩm tiểu thư, còn là chi thứ, vậy thì giới thiệu với bọn họ để làm gì chứ?
Ai mà không biết ngụ ý trong đó.
Bọn họ nhìn nhau cười với ánh mắt ẩn ý, xem ra ai ai cùng hiểu rõ, hai người kia là đi đâu.
“Nói xem… bọn họ sẽ làm gì?”
Mã Nham nhìn theo dáng đi thướt tha của Mộc Thúy Lan, ánh mắt cũng lộ vẻ thèm thuồng.
“Cùng lắm hàn huyên, tình tự một chút.
Dù sao ngoài kia cũng là vườn trống, tuy là kín đáo, nhưng họ cũng không có gan làm cái chuyện gì đó ngoài trời thế kia.”
“Đúng đúng, dù không ai thấy thì bọn họ cũng sẽ không dám.”
Mạnh Siêu cùng Hàn Thiên Hào đều nghĩ bọn họ cùng lắm nói vài câu tình cảm, bán chút cơm chó là cùng.
“Tôi cá là bọn họ sẽ còn hơn thế.”
Mã Nham nhìn theo, cảm giác vô cùng kích thích.
“Cá thì cá, sợ gì, tôi cá bọn họ chỉ thân mật một chút là cùng.”
Mạnh Siêu nói.
“Tôi đồng ý với cậu ấy.” Hàn Thiên Hào cũng gật đầu đồng ý.
“Tôi thì cá, bọn họ sẽ tiếp xúc da thịt một chút.”
Mã Nham cười nham hiểm.
“Cá cược gì nào?”
Mạnh Siêu nhấp ngụm rượu rồi nói.
“Nếu tôi thắng, cậu phải giới thiệu thư ký Tô của cậu cho tôi.”
“Nếu tôi thua, tôi lại giới thiệu trợ lý Kiều của tôi cho cả hai cậu.”
Mã Nham khẳng khái nói.
Với bọn họ, chuyện trao đổi tình nhân có vẻ không còn mới, mà chuyện có tình nhân trước hay sao hôn nhân cũng không còn lạ rồi, miễn đừng có con với tình nhân là tốt rồi.
“Đi theo bọn họ đi.”
Sau đó cả ba người cùng đi theo sau, vì sợ bị hai người kia phát hiện nên bọn họ cũng nấn ná một chút, sau đó mới đi theo ra ngoài.
Dù sao vườn cây là nơi đi dạo vào ban ngày, buổi tối hầu như không có người qua lại.
Mà Mộc Thúy Lan kiếm cớ là muốn yên tĩnh riêng tư hai người cùng tìm hiểu nhau một chút, vì vậy họ đi tới phía cuối góc vườn, nơi này hầu như không ai qua lại.
Vì ban ngày có nhân viên chăm sóc cây, tối thì họ đều nghỉ cả rồi, mà dạ tiệc thì khách chỉ nghỉ ở phòng chờ hoặc phòng nghỉ đặt riêng, ai ra vườn này làm gì chứ?
“Anh Giang Thái này, tôi nghe cô của tôi nhắc đến anh rất nhiều, nhiều tới mức nghe thành nghiện.”
Mộc Thúy Lan vào thẳng vấn đề, cũng không giữ kẽ, chỗ tà váy xẻ lên kia cũng lọ ra chút huyền bí.
“Thật sao, vinh dự cho tôi rồi.”
Giang Thái cười cười, ánh mắt lóe lên tia thèm muốn.
Chỉ là ngại đây bên ngoài, nếu không…
“Anh Giang Thái, anh muốn tôi?”
Tiểu Diêu từng dạy cô ta, trực tiếp kích thích đàn ông, sau đó bỏ rơi họ, tự trọng tổn thương họ còn không theo cô sao.
“Cô..
này quá nhanh rồi.”
Tuy lòng hắn muốn trả lời ‘muốn’, nhưng hắn vẫn tỉnh táo duy trì bản thân.
“Ai dô, xem ra tôi đánh giá cao mình rồi.”
Nói xong Mộc Thúy Lan ngồi lên kệ gỗ đang đặt cây con, mà tà váy cũng theo đó lộ rõ hơn, môi đỏ mọng của cô ta cắn kéo bao tay ra khỏi tay.
Cô ta gỉ vờ đưa tay lên đầu, như sắp té, Giang Thái nhanh chóng chạy tới đỡ cô.
Ai ngờ…
“Anh Giang Thái, anh muốn gì đó kích thích một chút không?”
Mộc Thúy Lan nhìn hắn, ngón tay vuốt ve mang tai và cổ.
Vì đỡ cô ta theo quán tính, tay hắn vô tình đặt lên đùi của Mộc Thúy Lan.
“Nhưng… đây là…”
Tuy hắn cũng hiểu ý Mộc Thúy Lan, nhưng đây là vườn cây, nơi này có người tới thì phải làm sao?
“Anh không muốn? Vậy xem như là anh từ chối em.”
Nói xong cô đứng lên, chính vì hành động đột ngột, cô đứng lên, tay của Giang Thái đang từ đùi của cô, đã di chuyển lên một chút.
“Tay anh… thật hư.”
Mộc Thúy Lan nói rồi đi lướt qua người hắn.
Nhưng cô ta chợt dừng lại, cô ta nhìn ra phía xa có người tới, nụ cười cô ta gợi lên càng cong.
“Em… sẽ cho anh… một cảm giác… không bao giờ quên.”
Mộc Thúy Lan xoay người ôm sau lưng Giang Thái, ngón tay linh động chạm vào nơi nhạy cảm cả người hắn.
Sau đó đột ngột, cô thoát đi chiếc nội y đen, nhìn thấy vậy tâm Giang Thái xôn xao hơn.
“Thẩm