Cả hai cứ người một ly, ta một lý cứ thế đến khuya, mà Hữu Thủ cùng Hoàng Đàn chỉ có thể nhìn từ xa, không thể cản.
Cản thế nào được chứ?
Còn không cho Hồ Cửu được buồn?
Họ chỉ biết thở dài.
“Thôi, tôi phải về.”
Hồ Cửu đứng lên, tuy là uống khá nhiều rượu nhưng ngoại trừ bụng có chút cồn cào ra thì hoàn toàn không có biểu hiện của việc thấm rượu.
“Tửu lượng của cậu tốt hơn rồi.”
Dung Vị nhìn ly rượu trước mặt cười cười rồi nói.
Nhìn Dung Vị, trong lòng Hồ Cửu có lẽ có gì đó hơi chạnh lòng.
“Rời Hồ gia đi! Cậu muốn một mình quản lý công ty riêng? Tôi cho cậu!”
Nói xong Hồ Cửu rời đi.
Mà Dung Vị lúc này nhìn theo bóng lưng Hồ Cửu chỉ biết cười xót xa.
Thật ra, khi ở phương Bắc, trải qua nhiều chuyện anh ta cũng dần hiểu ra, có lẽ thân phận Hồ Cửu là cao không với tới.
Vì khi tiếp cận với những người cấp cao, chưa có ai biết Hồ Cửu là ai, mà Hữu Thủ lại luôn đi theo Hồ Cửu.
Trước giờ, Hồ Cửu cũng từng nói qua, đủ năng lực cho bản thân an yên một đời.
“Cậu thật ngốc.”
Dung Vị tự nói với bản thân, uống hết ly rượu màu hổ phách kia.
Anh ta đứng dậy lái xe đến thẳng nhà Lục Thạc.
Có lẽ mượn hơi men, cho nên anh ta càng trở nên bạo dạn hơn.
Trên đường đến nhà Lục Thạc, Dung Vị nhớ rõ Hồ Cửu có nói qua, sẽ để cho Hào Danh Đạt không thể bỏ rơi Lục Thạc, càng muốn Lục Thạc một đời bình an.
Từ miệng Hữu Thủ, anh ta nghe được Hồ Cửu khả năng trao cho Lục Thạc một phần ba bất động sản thành phố, còn có cổ phần và nhiều thứ khác… anh ta không nhớ hết.
Nhưng người có năng lực như vậy, thân phận không tầm thường, xem như đây là giúp Hồ Cửu đi.
“Xem như lần này, tôi giúp cậu.”
Khi vừa đến ngã tư, xe của Dung Vị đang đi về hướng biệt thự Nhật Hạ.
Một ánh sáng từ bên hông xe Dung Vị lóe lên, chói lóa.
Rầm.
Ầm.
Chiếc xe của Dung Vi lật xoay vài vòng rồi lật ngửa.
Đầu anh ta máu tuôn không ngừng, cả người như mất ý thức, còn sót chút sức lực cuối cùng.
Anh ta ấn điện thoại, gọi cho Lục Thạc.
Tưng tiếng tít tít dài vô tận.
“Ai đó?”
Cuối cùng đầu dây bên kia cũng đã nghe máy.
“Lục… Thạc… là tôi.”
Dung Vị nén đau, muốn nói rõ với Lục Thạc.
Nhưng có lẽ vì xung quanh quá ồn ào, Lục Thạc lại không nghe rõ lắm.
“Xin lỗi, ai đó?”
“Tôi… Dung Vị…”
Giọng của Dung Vị nhỏ dần, tay anh ta run run.
Mà tài xế xe tải thấy bản thân gây tai nạn vô cùng hoảng loạn, gọi cho cấp cứu, các xe xung quanh đều dừng lại, muốn hỗ trợ kéo Dung Vị ra ngoài.
Nhưng vì va chạm quá mạnh, phần trước xe bị biến dạng, hai chân Dung Vị kẹt cứng trong xe.
Máu cứ thế tuôn không ngừng, Dung Vị thấy đầu choáng váng, mọi thứ vô cùng mơ hồ.
“Dung Vị? Anh gọi tôi có chuyện gì?”
Lục Thạc khá bất ngờ khi người gọi là Dung Vị.
“Nghe… tôi… nghe tôi…”
“Tôi không còn… nhiều thời gian.
Làm ơn nghe tôi.
Đừng… cưới Hào tổng…”
“Hồ Cửu… Hồ Cửu… mới là… người tốt.”
Dung Vị gắng gượng được tới đó thì đã mất ý thức, xung quanh hô hào kéo Dung Vị ra khỏi xe.
“Nhanh, kéo người bị nạn ra khỏi xe… nhanh lên.”
“Còn không mau gọi cứu hộ, chân anh ta kẹt cứng rồi.”
“Cầm máu đi.”
Lục Thạc nghe tiếng vọng lại trong điện thoại, cô thấy có điều không ổn.
“Dung Vị.,..”
“Anh còn đó không…”
Nghe thoáng qua tiếng vọng lại kia, Lục Thạc mơ hồ cảm nhận Dung Vị có chuyện.
Cô hơi hoảng loạn.
Chợt!
Hồ Cửu hiện lên trong đầu cô.
Cô nhanh chóng bấm máy gọi cho anh.
Nhưng chuông điện thoại kéo dài, không một ai nghe máy cả, một cuộc, hai cuộc, cô không biết bản thân gọi bao nhiêu cuộc.
Cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Hồ Cửu, anh đang ở đâu.”
“Cô Lục, anh Hồ đã