“Cậu…”
Nghĩ tới Dung Vị là vì mình mới chạy tới tìm Lục Thạc, lòng Hồ Cửu lại vô cùng không nỡ.
Hồ Cửu đi đến, mặc kệ mọi người tròn mắt nhìn anh.
“Này anh kia, đây là nơi cấp cứu, này…”
“Không được lại gần.”
Các ý tá nhanh chóng ngăn cản.
“Tôi chỉ cần một phút thôi.”
Ánh mắt Hồ Cửu lạnh băng, làm cho các y tá lùi lại một chút.
“Triển thuật.”
Mặc kệ ánh mắt của bọn họ, anh giờ đã không còn nghĩ nhiều như vậy, biết thì biết, xem anh là kẻ quái dị cũng được, nhưng anh phải cứu được Dung Vị.
Hàng loạt động tác thủ ấn, một ánh sáng mờ nhạt bao trùm lấy Dung Vị.
“Xong rồi.
Không làm phiền các vị.”
Các y tá ngơ ngác không rõ chuyện gì, họ có nhìn nhầm không, cả người bệnh nhân như phát sáng.
Hồ Cửu nói xong thì quay người đi ra, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa đã thấy Lục Thạc đứng đó.
Cô ở đó, nhìn thấy tất cả.
“Anh…”
“Ra ngoài thôi.”
Hồ Cửu nắm tay cô, cùng ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vừa lúc này Hào Danh Đạt nhìn thấy, Lục Thạc chột dạ gạt tay Hồ Cửu ra.
“Hào tổng, em…”
Nhưng trái với suy nghĩ của Lục Thạc, Hào Danh Đạt không quan tâm lắm, dù sao Hồ Cửu thích Lục Thạc là chuyện ai cũng biết.
Chỉ là tâm Lục Thạc ở trên người anh ta là đủ, chuyện khác có quan trọng gì đâu, chưa kể lợi ích kia so với một cái nắm tay đã là gì.
“Không sao! Em muốn về chứ? Anh đưa em về, dù sao ngày mai cũng là ngày quan trọng của chúng ta.”
Hào Danh Đạt nhắc tới hôn lễ ngày mai lại sáng mắt lên, cứ như anh ta mới mò được kho báu vậy.
Cảm giác này có chút không đúng, Hồ Cửu cũng là đàn ông, ánh mắt kia của Hào Danh Đạt không hề thuần khiết chỉ có yêu thương.
“Em… em muốn ở lại một chút.”
Lục Thạc hơi khó xử, nhưng Dung Vị là vì tìm cô mà bị nạn, cô không thể cứ thế mà về như không có gì được.
“Được rồi.
Vậy anh về chuẩn bị, đừng về tối quá.
Anh sẽ để tài xe tới chờ em, vậy anh mới yên tâm.”
Nói xong thì Hào Danh Đạt rời đi.
Quả thực hôn lễ cũng cần chuẩn bị nhiều thứ, mà anh ta cũng rõ Lục Thạc luôn không thích Hồ Cửu, cho nên anh ta không ngại chuyện này.
Dù sao qua đêm nay ngày mai Lục Thạc cũng là vợ anh ta, cũng không vội.
“Em không muốn hỏi gì sao?”
Nhìn thấy bóng lưng Hào Danh Đạt dứt khoát rời đi, Hồ Cửu hơi nhíu mày có chút lo lắng.
Đây là người yêu nhau cho nhau không gian riêng? hay nói cách khác là anh ta không ghen?
Không giống!
“Anh sẽ nói thật sao?”
Lục Thạc hơi suy nghĩ.
“Anh từng nói… là em không tin anh.”
Hồ Cửu nhìn cô, ánh mắt có chút thất vọng.
“Đúng anh từng nói.”
Lục Thạc nhớ lại, có rất nhiều lần anh từng nói có thể lo cho cô, có thể vì cô, nhiều lần anh cứu cô khỏi tay kẻ xấu.
Chỉ là… cô chưa từng cho anh một chút cơ hội nào.
Nhưng Lục Thạc cảm thấy vô cùng mơ hồ.
“Nhiều năm như vậy… anh quay về tay trắng, anh có khả năng như vậy sao lại cứ im lặng mà về như thế?”
“Anh hỏi tôi tin anh, tôi tin thế nào chứ?”
“Tin là anh sẽ cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn, hay là bị người đời dè bỉu.?”
Lục Thạc cũng nhớ lại lúc cô bị người người khinh thường, nhìn cô như kẻ tội đồ.
Lại có khi người ta nói ra nói vào cô, hiện tại cô có chút bước tiến, thì cô phát hiện chồng cũ lại có năng lực phi phàm.
Cô không biết nên vui hay buồn.
“Chính vì vậy anh muốn mang đến cho em sự yên bình lớn nhất.”
Hồ Cửu cười hiền, nhìn Lục Thạc, anh không hy vọng cô sẽ vì anh mà khó xử.
Danh phận Chiến thần này, có lẽ anh giữ nguyên cho mình thì hơn.
Lục Thạc lúc này vẫn nghĩ rằng anh chỉ là người có năng lực, cố giấu giếm cô mà thôi.
“Tôi đã có hạnh phúc, cứ vậy đi, đừng phá tan cuộc sống của nhau.”
Lục Thạc