Trong sảnh chính tập đoàn Sunny,
Đoàn người Lục gia gồm Lục Quân cùng Lục Hùng khí thế đi vào, Lục Quân trước giờ thường cậy già lên mặt đã quen.
Trong cả Lục gia ai mà không nghe theo ông ta, chính vì thế bản thân ông ta đã quen cách cư xử được chào đón bợ đỡ thành thói.
Nhiều năm trước đứa cháu Lục Thạc lấy được một chàng trai được xem là tiềm năng trong giới thương nhân.
Ông ta lại càng được phen vểnh mặt.
Nhưng cũng chính vì Hồ Cửu cùng Dung Vị bị hãm hại, mà ông ta cảm thấy xấu hổ.
Cho rằng đứa cháu Lục Thạc bêu xấu cả dòng họ.
Mấy năm nay khởi sắc một chút, Lục Quân lại càng lên mặt với đời, rõ ràng là ông ta chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
“Cho tôi gặp chủ quản của Sunny.”
Lục Quân nói bằng giọng ra lệnh với cô nhân viên lễ tân đang trực quầy.
“Thừa ngài, ngài có hẹn trước không ạ?”
“Hẹn trước? Tôi Lục Quân chủ Lục thị đích thân đến cũng cần hẹn trước sao?”
Nghe câu hỏi kia của cô nhân viên, Lục Quân lại càng nhíu mày sâu hơn, tỏ thái độ bề trên.
“Thưa ngài, dù là ai cũng phải hẹn trước.
Đây là quy định.”
Cô nhân viên vẫn lịch sự đáp lại.
“Cha hay chúng ta cứ hẹn lịch.
Như này cũng đúng quy trình…”
“Đồ vô dụng.
Ta đã đến tận đây, nói gặp là phải gặp.”
Lục Quân quát vào mặt Lục Hùng.
Nếu ông ta không thể gặp chủ quản của Sunny, thì chuyện bị lễ tân đuổi đi lại càng bị người ta cười cho thối mũi.
Ông ta xem như đây là cách để thị uy, dù sao nếu như Tập đoàn Sunny hủy đi mọi hợp tác họ sẽ đền bù khoảng tiền lớn, ông ta không tin không ai mà không vì tiền.
“Cô, gọi chủ quản, báo có Lục Quân đích thân đến.
Tự động họ sẽ biết cần làm gì.”
Cô nhân viên lễ tân thấy Lục Quân uy hiếp người như vậy, trong lòng cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi đến quản lý.
Thật ra, nếu là chủ nhân trước thì chỉ cần chủ một tập đoàn đến thì có thể sắp xếp cuộc gặp ngay.
Nhưng hiện tại vị chủ quản mới này đã ra lệnh, chỉ cần là Kiều thị hay Phúc thị, đều chặn ngoài cửa chờ chỉ thị.
Cô nhân viên lễ tân cũng hết cách nha.
“Thưa ngài, mời ngài đến ghế chờ ở sảnh chính, chủ quản sau khi xong việc sẽ trả lời.”
“Cài gì? Trả lời? Không phải là gặp? Các người đang coi thường chúng tôi đấy à?”
Lục Hùng cảm thấy cha mình có chút đường đột, dù sao tập đoàn lớn của họ cũng đổi chủ, không thể nói gặp là gặp.
Huống hồ, quả thật bọn họ không hề có hẹn, không thể bắt lỗi.
Nhưng nghe thấy lễ tân nói chỉ là trả lời, không phải là chịu gặp mặt thì cũng thấy chủ quản mới này quá tự cao rồi.
Số tiền đền hợp đồng không phải nhỏ.
Lục Hùng lúc này cũng lên tiếng, ông ta cũng không muốn cha mình gây ồn ào, dù sao đây cũng là nơi người ta làm việc.
“Cô có thể yêu cầu chủ quản của cô xem xét lại không.
Chúng tôi thực sự có việc gấp cần trao đổi.”
“Mong các vị thông cảm, chủ quản đang có việc bận, đành phải chờ ạ.”
Cô lễ tân