Bạch Long nhìn thấy Hồ Cửu rời đi, bao nhiêu kế hoạch trong nháy mắt cứ như thế thành công cóc.
“Bạch Thố, con tránh ra, con có biết bản thân đang làm gì không hả?”
Ông ta rống giận.
“Cha à! Con thật lòng yêu anh ấy.”
‘Xem như vì con để anh ấy đi đi.”
Bạch Thố lên tiếng cầu xin.
“Huống hồ, chuyện chúng ta đang làm là đúng sao?”
Cô ngước ánh mắt đẫm nước mắt nhìn cha mình, lần đầu tiên trong nhiều năm qua cô nghi ngờ.
Thật sự nghi ngờ sâu sắc!
Nhiều năm trước, cô cũng cho rằng cha đã chết, cô đau lòng đến chết đi sống lại, nhưng dưới cô còn em trai, trên có ông nội cùng mẹ.
Bản thân cô tự vấn phải cố gắng, nếu không thì mọi thứ cha hy sinh điều vô nghĩa.
Cho đến khi, cha của côi chủ động liên hệ với cô.
Lúc biết cha còn sống, cô mừng như điên, muốn báo cho mọi người.
Nhưng mà…
Bạch Long lại muốn cô giữ bí mật.
Vì để thuận tiện làm việc, Bạch Thố cùng Bạch Long lên kế hoạch để Hoàng Đàn phát sinh lòng tham.
Giam cầm Bạch Thố, tách rời với Bạch Cư cùng mẹ và em trai.
Quả thực, với thực lực của Hoàng Đàn không thể nào cầm chân Bạch Thố được.
Cứ như vậy nhiều năm qua, tuy Bạch Thố bề ngoài là bị Hoàng Đàn giam, nhưng thực chất là bị gia tộc bí ẩn cùng Bạch Thố dựng lên màn kịch này.
Nếu Hồ Cửu không cứu cô, thì bọn người gia tộc bí ẩn cũng có cách để Bạch Thố tiếp cận Chiến thần hoặc nhân vật nào đó tương đương.
Chỉ là… Bạch Thố may mắn vậy mà được gặp Chiến thần thật.
“Ngu ngốc.”
“Con không hiểu.
Đám người sâu mọt kia đạo đức đồi bại ra sao chứ? Con thấy sao?”
“Bà Cô của con Bạch Nhược, có biết vì sao thiếu chút nữa kết hôn với Lão Hắc mà lại ẩn cư không?”
“Ông nội con, Lão Hắc, cả con mãi mãi không biết….”
Bạch Long nhìn Bạch Thố bằng ánh mắt rực lửa, cảm thấy đứa con gái này quá mức ngu ngốc.
“Con… Nhưng con biết Bà là vì thương Lão Hắc mới như thế.”
Bạch Thố ánh mắt kiên quyết.
“Bà Bạch Nhược của con, chính là bị đám người kia nhìn trúng gia cảnh Bạch gia, nhìn trúng nhan sắc kia…”
Nói đến đây Bạch Long lại lóe lên tia lửa giận.
“Tuệ đâu rồi…”
Ông quát to.
Ngài Tuệ nhanh chóng đi vào.
“Đến hồ sen, dù là giết cũng phải lôi xác Hồ Cửu cùng Lục Thạc về cho tôi.”
Ngài Tuệ cúi đầu định đi.
Bạch Thố lại quát to vô cùng gấp gáp, ánh mắt long lanh.
“Ngài Tuệ, đừng đi! Xin anh.”
Hắn ta nhìn Bạch Thố như vậy thì vô cùng đau lòng, có hơi chần chừ.
“Hừ, đừng quên chúng ta cần làm gì.”
Như được Bạch Long nhắc nhở gì đó, Ngài Tuệ nhanh chóng dẫn người về phía hồ sen.
“Cha… sao cha phải làm như vậy? Chẳng phải chúng ta có thực lực? Vậy cứ làm đi, làm gì cha muốn, đâu cần làm gì Hồ Cửu.”
“Hừ, ngu ngốc.
Đông Uy còn Chiến thần thì mãi mãi chúng ta không thể thuận lợi làm gì được.”
“Hắn ta cũng đâu cần con.
Việc gì con tự làm khó mình.”
Bạch Long nhíu mày nhìn Bạch Thố.
“Mặc kệ thế nào, hôm nay con kiên quyết không để cha động vào anh ấy.”
‘Đừng nghĩ ta không làm gì con.”
Nghe Bạch Thố nói vậy, Bạch Long quát lớn.
“Cha… con xin cha, coi như con gái xin cha lần này.”
“Không thể!”
“Bạch Nhược, Bà của con… ai thương xót cho bà ấy?”
“Con có biết, bà ấy là bị bọn người kia ép làm nhân tình, chính vì không ép được lại… dùng Lão Hắc ép bà ấy…”
Nói đến đây Bạch Long nghẹn lại.
Bạch Nhược là cô của hắn, cũng là người thương yêu hắn, từ nhỏ mất mẹ, hắn được Bạch Nhược yêu thương.
Chính là cái đêm đó, hắn còn là thiếu niên