Mọi người ở Lục gia nhìn thấy người đang nói thì khiếp sợ không thôi.
“Hồ Cửu!?”
“Nhìn thật khác…”
“Là hắn sao?”
Trong Lục gia ai cũng bất ngờ, thói đời là vậy, giẫm trên đạp dưới.
Một chút cũng không có sự thương sót.
“Hỗn láo! Cháu nhà tao thì tao có quyền dạy dỗ, mày là cái thá gì.”
Lục Quân tuy bị uy áp của Hồ Cửu bức lùi một bước, nhưng vẫn không hề yếu thế, bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
“Một kẻ vô dụng như mày, càng không có tư cách.”
Từng câu từng chữ như muốn đả kích Hồ Cửu.
Lục Quân muốn khẳng định rõ ràng vị trí gia chủ của mình là bất khả xâm phạm.
“Tôi có vô dụng thì cũng không để vợ tôi và cha vợ tôi chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Vừa nói anh vừa hất quải trượng ra, anh cố ý dùng sức nên làm cho Lục Quân chao đảo.
Ông ta khó khăn lắm mới có thể đứng vững được.
Trong lòng bùng lên lửa giận, cảm thấy bản thân mất mặt trước con cháu Lục gia.
“Ây dô.
Không nói thì thôi, nói ra mới biết là Hồ Cửu một thời đại danh đỉnh đỉnh.
Còn không phải cuối cùng lại bị đánh về nguyên hình là một tên ăn mày sao?”
Giọng the thé của Tuyết Hoa, vợ của Lục Hùng cũng là lão nhị trong nhà.
“Đi sao không đi luôn, về đây định ăn bám Lục gia?”
Lục Hùng liếc nhìn rồi bỏ ra một câu khinh miệt.
Hai vợ chồng lão nhị ra sức lấy lòng Lục Quân, nên không tiếc lời miệt thị.
Nhìn thấy vợ chồng lão nhị như vậy, lão tam Lục Bạch không yếu thế.
“Có gì mà không được? Còn không phải mấy năm qua chúng ta quá nổi tiếng, phát triển Lục thị tới mức ai cũng biết, hắn về kiếm chút cháo cũng là chuyện bình thường.”
“Hắn xứng?”
Lục Quân nghe vậy thì hơi nguôi giận, nhưng cũng không quên miệt thị.
Lúc này, Lục Thạc mới phản ứng lại, người đứng kia đúng là Hồ Cửu, chỉ là anh đen hơn, cơ thể cường tráng hơn.
Trên người lại có một khí chất khó tả.
“Hồ Cửu...anh về khi nào?”
Hồ Cửu đỡ Lục Chỉ cùng Lục Thạc lên ghế ngồi, dáng vẻ vụng về.
Anh cố dịu dàng nhưng vì nhiều năm chiến trường tôi luyện, nên động tác có chút không thoải mái.
“Anh về rồi.
Anh xin lỗi đã để mọi người chịu khổ.
Từ giờ sẽ không thế nữa.”
Nhìn Lục Thạc khóc đến mức đỏ cả mặt, dù sao Lục Thạc cũng được mệnh danh là hoa khôi thành phố Gia, đến khóc cũng vài phần quyến rũ.
“Tại sao? Chỉ một câu xin lỗi là xong sao….Anh…”
Bao nhiêu uất ức dồn nén không nói thành lời.
Cô có bao nhiêu tủi nhục, nhẫn nhịn bao nhiêu?
Lúc cô cần thì anh lại bỏ đi, giờ quay về thì có ích gì chứ?
“Tôi không cần lời xin lỗi của anh.”
Lục Thạc không muốn chấp nhận lời xin lỗi này.
“Hồ Cửu, cậu về rồi.”
Lúc này Lục Chỉ lên tiếng, dù sao Hồ Cửu ở đây rồi, tốt xấu gì Lục Thạc cũng sẽ không bị gả đi cho tên biến thái kia.
Tuy ông không quá hy vọng Hồ Cửu làm nên trò trống gì.
Nhưng chỉ cần Hồ Cửu không chịu ly hôn thì con gái ông không phải vào miệng cọp.
“Hừ.
Đừng cho rằng có tên vô dụng này chúng mày có thể yên ổn.
Vẫn câu đó, cuốn