Chương 203
Nhìn người con gái trước mặt, Vinh Y Tiếu cũng chợt có chút cảm giác thành tựu, vợ đẹp, quan hệ tốt, lại sắp tiến thêm một bước quyền lực.
Hắn cũng hơi đắc ý, nhưng chợt hắn nhớ tới một chuyện, hắn là đàn ông, cảm giác có một người vợ như thế cũng xem là thành tựu.
Mà chuyện có nhân tình trong giới thượng lưu không hiếm gì.
Như vậy nếu Chiến thần bên kia có tình thân, mà người đó là người của mình thì không tốt sao?
Chợt hắn lóe lên một ý.
Cả hai đều không biết bản thân đều có chủ ý giống nhau, chỉ là cách thức khac nhau mà thôi.
Vinh Y Tiếu còn đang tính toán làm sao liên hệ Vinh gia để em họ của mình, là Vinh Thúy Hà. Dù sao chi thứ hai cũng không tiếng tăm gì, có thể được người khác để mắt đã là phước của bọn họ.
Nghĩ vậy nụ cười của hắn càng sâu, còn Trần Giai Linh càng nghĩ càng thấy bản thân không thua kém, chỉ cần Chiến thần muốn thì cuộc đổi chát này vẫn có thể.
Huống hồ danh vị Chiến thần không phải là nhỏ, chuyện lộ ra người sợ hãi nhất ảnh hưởng nhất chính là cái vị Chiến thần này.
Bọn họ cứ thế mỗi người ôm một suy nghĩ mà đi dạo quanh khu mua sắm.
Rất nhanh, buổi tối đã đến.
Vị tự xưng Chiến thần cùng một đám vệ sĩ áo đen xuất hiện ở trước cửa khu resort Bạch Ngọc.
Chủ nhân của khu Resort này cũng là chủ nhân ở khách sạn Bạch Ngọc trung tâm thành phố Gia.
Có thể nói tối hôm nay là lần đầu tiên các đại gia tộc phương Bắc cùng một số kẻ có thân thế ở thành phố Gia tụ họp.
Người chủ trì chính là Vinh gia cùng
Mà chủ khu Bạch Ngọc, chính là Lâm Sảnh Nhi, bà ta có họ hàng xa với Lâm Thái Thành gia chủ Lâm gia.
Tất nhiên tối nay cha con Lâm Thái Thành cùng Lâm Kỳ An cũng có mặt.
Đám người đứng đầu các gia tộc lớn đang vô cùng hồi hộp, bọn họ rất muốn nhìn thấy Chiến thần trong truyền thuyết.
Nếu có thể đặt được mối quan hệ tốt, thì càng có lợi cho bọn họ.
“Đêm nay có thể được diện kiến Chiến thần, có lẽ cũng nhờ ơn Vinh gia cùng Trần gia.”
“Xem đi, Trần tiểu thư cùn Vinh thiếu đúng là một cặp trời sinh, hợp lực lại có thể mời được Chiến thần.”
“Chúng ta xem ra nên tận dụng tài nguyên mà lấy lòng bọn họ một chút, ngày sau còn chưa biết có thể dự tiệc chung hay không.”
“Đúng, đúng…”
Mọi người đều nhìn về phía Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh mà bàn tán, ánh mắt bọn họ không hâm mộ cũng là thán phục, thỉnh thoảng vấn có vài ánh mắt đố kỵ.
Nhưng với hai người Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu thì mọi ánh mắt tối hôm nay chính là sự tán thưởng.
“Trần tiểu thư, Vinh thiếu gia… Ngài ấy đến rồi.” Một tên vệ sĩ nhanh chóng nói nhỏ với cả hai.
“Đi, chúng ta phải đi đón Ngài ấy.” Trần Giai Linh một thân sườn xám đen đính lưu ly dưới ánh đèn càng vô cùng chói mắt.