Chương 206
Hắn ta chỉ là làm bộ, làm sao lại không nhận thịnh tình của đám giả dối này.
Còn không phải xem hắn như Chiến thần thật sự mà đối đãi sao.
Hắn ta càng cảm thán, không biết vị Chiến thần thật sự kia là ai. Sao lại ngu ngốc ẩn danh làm gì chứ?
Biết bao điều tốt đổ vào đầu mà không biết hưởng à nha.
Vinh Y Tiếu đạt được mục đích mừng muốn phát điên.
Cuối cùng cũng buông Chiến thần, đám người gia tộc khác cứ thế lần lượt tiếp chuyện, muốn mượn chút quan hệ.
Trần Giai Linh một hồi quan sát, cũng tìm thời cơ thuận lợi đưa ly Cocktail cho Trình Vũ.
“Ngại quá, Chiến thần có dặn dò muốn uống chút Cocktail giải nhiệt.”
“Mọi người xem chờ một chút cho Ngài ấy nghỉ ngơi nha.”
Khéo léo để Trình Vũ nói chuyện riêng với mình, làm bọn người kia phải tiếp tục chờ đợi.
Dù sao cũng là Chiến thần muốn uống chút nước, không thể làm phiền.
“Chiến thần, mời Ngài ra ngoài một chút cho thoáng, ngài xem…” Trần Giai Linh dùng quạt che đi khẩu hình miệng.
Cũng chỉ có Trình Vũ nghe cô ta nói gì.
Mà những người khác kể cả Vinh Y Tiếu cũng chỉ thấy như Trần Giai Linh giữ khoảng cách với vị Chiến thần kia.
Trình Vũ nhíu mày nhìn nhìn xung quanh, cảm thấy Trần Giai Linh đây là muốn cùng mình nói chuyện riêng một chút.
“Người đẹp ngỏ lời, không nên từ chối.” Hắn ta vui vẻ nói.
“Giai Linh chờ Ngài ở vườn cây phía sau.” Nói xong cô ta nhanh chóng rời đi về bên cạnh Vinh Y Tiếu.
Trình Vũ nhìn qua cửa kính, vườn
Vì vậy vườn sau cũng không có mở đèn, mà ở đó còn có một số phòng dạng Bungalow dành cho những khách muốn trải nghiệm.
Xem ra chờ hắn có lẽ là điều thú vị.
Thật ra Trần Giai Linh đã sớm chuẩn bị, âm thầm thuê cả khu phòng Bungalow, cô ta cũng chỉ muốn không ai thấy để đạt thành thỏa thuận với Chiến thần.
Dù sao chỗ bàn bạc thỏa thuận có hơi khác một chút mới có thể tạo ra cảm giác chờ đợi.
“Y Tiếu, lúc nãy Chiến thần nói gì với anh.” Trần Giai Linh nhẹ nhàng hỏi.
“Đạt thành một số lợi ích cho chúng ta. Ngài nói sẽ gặp anh bàn thêm.” Vinh Y Tiếu cười cười nói chung chung.
Trần Giai Linh cũng không nói gì.
“Lúc nãy rượu dính vào váy rồi. Em cần ra ngoài tìm đồ thay, anh chủ trì được chứ?” Trần Giai Linh tìm cớ.
Vinh Y Tiếu nghe vậy thì mừng thầm.
“Được, em đi đi. Từ từ thôi, đừng gấp.” Vinh Y Tiếu tỏ ra bộ dạng lo lắng.
“Ừm, anh tiếp khách đi.” Nói xong Trần Giai Linh rời bước đi khỏi phòng tiệc.
Mà lúc này Trình Vũ thấy Trần Giai Linh đi cũng cười mỉm nhìn theo.
Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, sau đó cũng đi ra ngoài.