Chương 215
“Các vị… hiện tại tôi còn có việc, có lẽ nên rời tiệc.” Trình Vũ cảm thấy mình đã có được thứ mình cần.
Nhanh chóng kiếm cớ thoát khỏi đám người này.
Trần Giai Linh lúc này vừa bước vào.
“Chiến thần cũng mệt mỏi, hôm khác gặp vậy.” Trần Giai Linh ánh mắt ẩn ý nhìn Trình Vũ.
Vinh Y Tiếu nhìn thấy Trần Giai Linh quay lại, lại đổi đồ cũng lấy làm lạ.
Hắn tiến tới gần Trần Giai Linh.
“Sao em lại thay đồ rồi?”
“Lúc này bị đổ rượu vào người, không muốn mặc lại nó nữa.” Trần Giai Linh chỉ lạnh nhạt tìm cớ.
“Chiến thần có đồng ý chuyện giúp đỡ chúng ta?” Trần Giai Linh hỏi ngược.
Muốn phân tán sự chú ý của Vinh Y Tiếu.
Hắn ta quả thực cũng không nghi ngờ gì nhiều, nhìn về hướng Trình Vũ, cảm thấy bản thân đã đạt thành hiệp nghị với Chiến thần kia.
“Tốt rồi. Rất nhanh chúng ta sẽ có chỗ dựa vững chắc.” Nhìn dáng vẻ đắc ý của Vinh Y Tiếu.
Trần Giai Linh cảm thấy không đơn giản chỉ là đạt thành hiệp nghị.
Nhưng không sao, bản thân cô cùng ‘Chiến thần’ cũng đã có hiêp nghị bí mật, xem ra còn giá trị hơn mấy cái hiệp nghị trên miệng kia.
Nhưng vừa lúc Trình Vũ vừa đi khỏi, thì Hồ Lâm nhanh chóng đón đường Trình Vũ khi hắn ta vừa bước ra khỏi cửa.
“Chào Ngài.” Hồ Lâm cuối người khom lưng.
Bộ dạng vô cùng thành kính.
Ông ta biết nếu còn ở trong buổi tiệc e rằng Hồ gia không thể tiếp cận Chiến thần.
Trên đầu bọn họ còn có Vinh gia cùng Trần gia.
“Ngài đây…” Trình Vũ hơn giật mình.
“Tôi xin lỗi đã làm phiền Ngài. Tôi đến từ Hồ gia… chúng ta có thể qua bên kia nói chuyện một chút được không.” Hồ Lâm cúi người càng sâu.
Vô cùng cung kính cùng hèn mọn.
“Này…”
Đám người vệ sĩ, có một người thì thầm vào tai hắn ta gì đó.
Hắn nở nụ cười, nhìn Hồ Lâm.
“Ông Hồ Lâm, qua kia một chút.” Trình Vũ cười nói.
Vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
“Vâng, vâng.” Hồ Lâm cúi đầu cung kính đi theo.
Thật ra tên vệ sĩ áo đen dẫn đầu kia chính là người của gia tộc thần bí. Ông ta luôn đeo kính đen, nhìn như bảo vệ của Trình Vũ.
Thật ra ông ta chính là người điều khiển và quản lý Trình Vũ. Ông ta sẽ là người quyết định Trình Vũ nên tiếp xúc với ai hay không.
“Ông Hồ, ông nói xem có chuyện gì.” Trình Vũ vẫn diễn tốt vai của mình.
Hồ Lâm vì luôn cung kính nên cũng không nhìn kỹ thần sắc của hắn ta.