Chương 217
“Đứng trước Chiến thần, các người còn muốn tôi xin lỗi? Tôi sợ các người vây lấy tôi còn không kịp.”
Nghe Trình Vũ nói xong, Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, mỉm cười.
Cũng không có bộ dáng cúi đầu chào hỏi, Trình Vũ thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mà gã đàn ông áo đen cũng không muốn dây dưa.
“Đi thôi!”
Nói xong thì lôi Trình Vũ đi.
Túc Trì định ngăn cản thì bị Hồ Cửu ra hiệu để họ đi.
“Chiến thần sao? Cứ để hắn chơi.” Anh nhìn theo đám người rồi nói.
Túc Trì hiểu ý Hồ Cửu cũng không định đuổi theo nữa.
“Vậy… Chúng ta có cần vào trong?” Túc Trì tiếp tục hỏi.
Lúc Hồ Cửu còn chưa kịp trả lời thì Hồ Lâm đã ở ngay đó, hắn đi đến gần anh, ánh mắt toàn là thù hận.
“Hồ Cửu!”
Hồ Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta đã bao giờ chật vật vậy chứ, chính tên nhãi nhép này lại làm ông bị thương.
Hôm nay được diện kiến Chiến thần trong bộ dạng thương tật này, làm ông ta vô cùng khó chịu.
Trần gia cùng Vinh gia liên hợp chèn ép Hồ gia, mà ông ta còn bị tên Vinh thiếu cười nhạo.
“Ông nên lịch sự một chút. Dù sao người của đại gia tộc đều ở đây.”
“Tôi thì không vấn đề gì. Chỉ là… lo lắng thay cho ông.”
Hồ Cửu cũng không nể mặt mà nói.
Anh nhìn chướng mắt Hồ Lâm này lắm rồi, còn chưa động tới là vì anh còn có kế hoạch phía sau, cũng là một phần vì người mẹ đã mất.
Nếu không tên Hồ Tiêu cùng Hồ gia bên kia có thể còn bay qua bay lại được sao.
Điều anh
“À, tôi quên nhắc nhở ông. Xem như tôi tốt bụng, nhắc một chút… Hồ gia nên chuẩn bị tốt một chút, đến lúc bị người chà đạp thì lại không quen.” Hồ Cửu nói xong thì nở nụ cười bí ẩn.
Hồ Lâm nghe vậy thì tức giận không thôi.
“Mày đừng nghĩ có chút bản lĩnh thì xem như một tay che trời. Chờ Chiến thần giúp Hồ gia, tao muốn xem mày sẽ như thế nào.” Ông ta thật sự muốn bóp chết Hồ Cửu.
Chỉ là hiện tại ông ta không có khả năng đó.
“Ồ, ông Hồ Lâm, ông vẫn chưa đi sao?” Vinh thiếu vừa lúc đưa Trần Giai Linh ra ngoài.
Vinh gia cùng Trần gia và Hồ gia cũng đã giữ vị trí kiềng ba chân lâu nay. Lần này liên hôn, có thể nói Hồ gia xem như bị bọn họ đè bẹp.
Chưa kể đến có sự đảm bảo của Chiến thần hôm nay, bọn họ xem như một bước lên mây, lên cả một tầm cao mới.
“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, hôm nay cũng nhờ mọi người mà tôi cũng được diện kiến Chiến thần. Nên cảm ơn mọi người rồi.” Hồ Lâm lịch sự cùng khiêm nhường mà nói.
Giao tiếp trong giới thượng lưu vô cùng mệt mỏi, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng phải ra vẻ lịch sự kín đáo.
Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, bĩu môi cảm thấy Hồ Lâm sống quá mệt mỏi.