Chương 220
Anh biết Túc Trì là muốn làm Hồ Lâm hối mà không kịp.
“Vẫn nên đi.” Hồ Cửu nói xong đi thẳng.
“Chúng tôi sẽ chờ hai vị.” Vinh Y Tiếu cùng Trân Giai Linh cúi đầu tỏ sự kính trọng.
Mà Hồ Lâm bây giờ hơi lảo đảo.
Ông ta choáng váng, Hồ Cửu sao có thể là quân nhân?
Mấy lần ông ta thấy Hồ Cửu cùng một tên đầu đường xó chợ, ăn mặc không giống ai, còn gây sự vô cớ.
Bọn họ còn khử khá nhiều người Hồ gia cử đến, thậm chí tốp người đi cướp Dung Vị cũng bị bọn họ xử lý ác độc.
Mà quân nhân thì làm sao có thể làm được những việc đó chứ?
Hồ Lâm hối hận có thừa, nhưng nhiều hơn vẫn là sự không cam tâm.
Chợt ông ta nghĩ ra gì đó.
“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, Hồ Lâm tôi có việc cần xử lý. Hẹn gặp các vị thời gian tới.” Nói rồi ông quay đầu vội vàng đi.
Vinh Y Tiếu nhìn dáng vẻ ông ta, cười lớn thành tiếng.
“Giai Linh, em xem kia… ha ha ha. Đứa cháu mình coi thường lại là nơi mình có thể dựa vào. Hồ gia biết được thì em nghĩ xem, Hồ Lâm thảm rồi.” Vinh Y Tiếu nhiều lần ăn thiệt bởi Hồ Lâm.
Sao hắn ta có thể bỏ qua cơ hội này.
Chưa kể Hồ Cửu quả thật là tiền đồ vô lượng, vậy thì hắn cần nắm bắt ngay, không thể để bất kỳ mối quan hệ quý giá nào tuột mất tầm tay.
“Y Tiếu, về phòng đi… hôm nay em có quà cho anh.” Trần Giai Linh đỏ mặt nói.
Vinh thiếu nhìn ra dáng vẻ kia, xem ra
“Được, nên về nghỉ ngơi.”
Hắn vội vàng phân phó, sau đó đưa Trần Giai Linh lên phòng.
Quả nhiên Trần Giai Linh cùng hắn uống thêm chút rượu tăng thêm kịch tình, còn có cô ta viện cớ lần đầu ngại ngùng, muốn tắt hết đèn.
Mà Vinh Y Tiếu thực sự tin tưởng, lại cho rằng dù sao Trần Giai Linh cũng là tiểu thư danh gia, cũng nên nhẹ nhàng.
Chỉ là hắn quá bất ngờ khi Trần Giai Linh chủ động.
Một đêm trôi qua, có lẽ Vinh Y Tiếu là kẻ đắc ý nhất, Trần Giai Linh cũng thành công thực hiện âm mưu của mình.
Sáng hôm sau, khi Hồ Cửu đang xem xét tất cả tư liệu năm đó mà Hồ gia che giấu.
Anh chợt phát hiện, mẹ anh là Hồ Thúy có thai, nhưng không ai biết ai là tác giả của cái thai, có thể nói, hiện tại cha anh là ai cũng là ẩn số,
Cả đêm suy tư, Hồ Cửu cũng không muốn nghĩ nữa.
Dù là ai cũng không còn liên quan đến anh nữa, nếu họ thực sự quan tâm thì đã tìm mẹ anh, tìm Hồ gia, tìm anh.
Hoặc cũng có thể anh là kết quả của một sự sỉ nhục nào đó…
Vậy thì có gì phải nghĩ?
“Long chủ, bên Trần gia cùng Vinh gia đang ra sức tranh phiếu tín nhiệm. Có vẻ không được khả quan.”
Hữu Thủ đặt thêm một số tài liệu lên bàn Hồ Cửu đang ngồi.
“Vậy nên bọn họ muốn kết thân với Chiến thần?” Hồ Cửu cười cười, nhìn chồng tư liệu kia.