Chương 246
“Trình Vũ, cậu nhớ cho kỹ thân phận cậu là gì! Đừng động vào đám người bọn họ đưa tới, thân phận từng người dù là thấp nhất cũng đủ giết chết cậu đấy.”
“Nhớ cho kỹ, lần sau còn tự tiện ra ngoài phóng túng quá mức, thì chờ cậu chính là cái chết.”
Nói dứt lời, hắn vứt Trình Vũ xuống đất.
Hắn ta bị nhào cả người ra ngoài, cảm thấy vô cùng ấm ức, cả bộ đồ vừa được chỉnh chu lại lộn xộn.
“Vào làm lại đi!”
Ngài Thiện lại mở cửa ra lệnh cho đám người kia vào làm lại.
Trình Vũ nhìn ánh mắt Ngài Thiện cũng không dám lộn xộn, chợt nhớ tới chuyện hôm qua đã làm.
Cơ hồ trong nội tâm hắn nổi lên chút bất an, nếu như bọn người kia biết hắn không phải Chiến thần?
Nếu bọn người này vứt bỏ hắn… vậy thì?
Trình Vũ càng kiên định phải lấy cho bằng hết các thứ củ cải vật chất mà đám người kia dâng lên.
Sau đó bỏ trốn ra nước ngoài. Trời cao người ở xa, làm sao mà bắt được?
Lúc này tại khu resort Bạch Ngọc, Vinh Y Tiếu tìm Trần Giai Linh cả nửa ngày cũng không thấy, vô cùng lo lắng.
Khi hắn còn đang tức giận thì có điện thoại reo lên.
“Con chào dì Thẩm.”
Vinh Y Tiếu chuyển qua một thái độ lịch thiệp cơ bản.
“Vinh thiếu, Giai Linh nhà chúng tôi vừa rồi xảy ra chút tai nạn. Trần gia nhận tin cũng gấp gáp đưa con bé về lại phương Bắc.”
Giọng Thẩm Thanh Hương vô cùng lo lắng, nên Vinh thiếu cũng gấp gáp theo.
“Sao cơ? Sao con không biết? Em Giai Linh có sao không? Hay con đưa em ấy về nhé.”
“Nhưng sao lại không ở đây mà
Vinh Y Tiếu nhíu mày khó hiểu.
“Vinh thiếu à, con cũng biết ở đó thành phố nhỏ, mà Giai Linh tuy tai nạn không nặng, nhưng lão gia nhà chúng tôi yêu con gái như mạng. Sao có thể yên tâm.”
“Huống hồ, con bé có nói tối nay có tiệc tiếp đãi Chiến thần, còn có cả Túc gia quân. Nếu cậu đi rồi chẳng phải nhường lợi ích cho Hồ gia bên kia sao.”
Thẩm Thanh Hương tuy gấp gáp lo lắng nhưng cũng tường tận đánh giá thiệt hơn.
Vinh Y Tiếu nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý.
“Giai Linh nhờ dì Thẩm. Xong việc con sẽ về thăm em ấy.”
Quả thật Vinh Y Tiếu cũng khá lo lắng cho Trần Giai Linh, chỉ là hiện tại tiệc tối nay cần hắn ta xuất hiện.
Hắn cũng không muốn cúng đi phần lợi ích của mình cho kẻ khác.
Các khách mời dự tiệc tối đã có mặt đông đủ từ sớm, mà Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu cũng nhanh chóng đến đây.
Hồ Lâm vẫn không yên tâm với thái độ của Hồ Tiêu, ông ta đã nhanh chóng điều Dung Vị tới.
Dù sao trong giới thượng lưu cùng giao tiếp quan hệ song phương thì Dung Vị cũng xem như là người có tài.
Mà Hồ Tiêu vẫn cần có sự giúp đỡ của Dung Vị.
“Dung Vị, đi theo Hồ Tiêu, giúp nó một chút giao tiếp với mọi người.”
“Cháu còn nên nghe theo Dung Vị, ở đây không phải chỗ cho cháu diễu võ dương oai.”