Hồ Cửu quay về biệt thự Bạch Nguyệt thì đã là khuya rồi, chỉ qua một đêm thành phố Gia dường như thay máu.
Lúc này Lục Thạc cùng Lục Chỉ vẫn chưa nhận biết được chuyện này.
“Anh…về trễ.” Lục Thạc vẫn thức.
“Có chút việc thôi.” Hồ Cửu giật mình.
Anh thấy Lục Thạc ngồi đó thì hơi bất ngờ, giờ này có lẽ cô phải ngủ rồi chứ.
“Em đợi anh.” Anh cảm giác hơi có lỗi.
Từ lúc quay lại, anh cảm thấy bản thân quá mức bận rộn, những tưởng chỉ cần lo chuyện Dung Vị ổn thỏa rồi moi jthuws sẽ từ từ xử lý sau.
Nhưng quá nhiều chuyện ập đến, Lục Tahcj lại vẫn còn giận anh vì năm đó bỏ đi không nói lời nào.
Hổ Cửu còn đang muốn nói chuyện gì đó.
“Cũng không hẳn, tôi cũng đang thức để theo dõi dự án.” Lục Thạc quả thật là đang làm một dự án.
Chỉ là trong lòng cô cũng có chút trông ngóng Hồ Cửu, cô vẫn chưa hỏi được người phụ nữ cùng đi với anh lúc đó.
“Khuya rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.” Hồ Cửu cảm thấy cô có vẻ mệt mỏi.
“Nhiều năm qua, anh đã làm gì? Anh…còn như trước sao?” Lục Thạc muốn hỏi rõ.
Dù sao bao năm anh đi bôn ba, giờ lại vể đem theo nhiều bất ngờ, còn có quan hệ gì đó với vị Chiến thần truyền thuyết kia, cô còn chưa kịp hỏi rõ.
“Anh…” Hồ Cửu hơi ngập ngừng, trong một lúc cũng không thể kể hết quá trình.
Nhưng anh cũng không thể cho mọi người biết thân phận Chiến thần của mình, có nhiều lúc biết nhiều quá cũng sẽ khổ người bên cạnh, người thân.
Mà không nói thì khiến cô phải lo hơn.
“Nếu anh nói…anh từng tham gia quân ngũ, trở thành Chiến thần.
Em nghĩ sao?” Hồ Cửu cũng muốn nói rõ, anh không muốn giấu giếm vợ mình.
“Chiến thần?” Lục Thạc dừng việc trên tay.
Quay lại nhìn anh.
Ánh mắt vô cùng khó tin.
“Hồ Cửu, nếu bao năm qua anh không làm được gì cũng không sao, không nên dùng danh xưng kia mà dối gạt người ngoài.
Lấy oai với người trong nhà cũng không có gì là hay ho.” Lục Thạc lắc đầu nói.
Cảm thấy đàn ông quá khổ rồi, không làm nên sự nghiệp lại còn bị coi thường, mà họ lại quan trọng sĩ diện nữa chứ.
“Anh nói thật.” Hồ Cửu khẳng định.
Lục Thạc cảm thấy cô không nên hỏi nha, hỏi xong thì lại nhận một câu trả lời quá mức buồn cười.
“Lúc trước anh nói rằng anh được giúp đỡ vì có ơn với Chiến thần, còn giờ lại bảo anh là Chiến thần.
Hồ Cửu à Hồ Cửu, bao năm rồi, nếu đã thất bại thì nên chấp nhận, không nên…chấp niệm đòi hơn người ta.” Lục Thạc lắc đầu buồn bã nói.
Rõ ràng trong lòng cô có chút thất vọng, Hồ Cửu là chồng cô, từng một thời là thanh niên ưu tú, cô vinh dự vì anh.
Sau đó bị phá sản phải đi nơi khác, cô cũng thông cảm, vẫn ôm hy vọng chờ đợi anh, từ khi anh về đây, ngoài việc cứu cô ra khỏi Lục gia thì cũng không làm gì được nhiều hơn nữa.
Hoặc nói những thứ họ đang hưởng dụng chỉ là sự may mắn khi đó anh cứu được vị Chiến thần kia.
Nếu anh cứu là người khac thì giờ có phải họ còn ở Lục gia?
Nghĩ đến đây Lục Thạc lại nhớ tới Hào Danh Đạt, tuy nói là giúp đỡ nhưng công ty này là