Nhưng nếu sự việc êm xuôi như vậy thì Hồ Cửu đã không phải lo lắng rồi.
Vừa lúc Hồ Cửu về đến biệt thự, cũng là chạm mặt Lục Thạc vừa về, điều làm anh khó đoán hơn là Bạch Thố vậy mà từ xe đi ra.
“Đây là…” Lục Thạc cảm thấy hơi có chút bất ngờ.
“Đây là vợ anh Hồ sao? Thật đẹp nha.” Bạch Thố ngây ngô hỏi.
Lục Thạc nhìn thấy cô gái kia vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ linh động, lại cảm thấy tính cách vui tươi.
Cô cũng không rõ bản thân có tư vị gì.
“Bạch Thố là con của một người quen.” Hồ Cửu đây cũng xem là nói thật.
“Chào chị dâu, em là Bạch Thố.” Vẻ vui tươi của Bạch Thố cũng không làm cho Lục Thạc trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Vào nhà đi đã.” Lục Thạc mở lại, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Hồ Cửu cảm nhận được Lục Thạc không vui, ra hiệu cho Hữu Thủ nhanh đưa Bạch Thố đi.
Anh cũng chưa lường được hậu quả thế này, chợt Hữu Thủ nói nhỏ gì vào tai Hồ Cửu.
Vẻ mặt Hồ Cửu hơi căng thẳng, có lẽ anh là một Chiến thần vang danh khắp chốn, quyết đoán từng chuyện.
Chỉ có trước vợ mình, anh mới thấy lúng túng.
“Hữu Thủ đưa cô Bạch về đi.” Hồ Cửu nhanh chóng nói.
Hồ Cửu hơi chột dạ, lúc trước còn cho rằng Lục Thạc sẽ không để tâm, xem ra biểu hiện kia có vẻ không ổn.
“Chào chị dâu, chào anh Hồ, em đi.” Bạch Thố cũng cảm nhận được không khí có chúng ngượng ngùng nên cũng chủ động đi với Hữu Thủ.
Sau khi hai người đi khỏi cửa, Lục Thạc cũng không biểu hiện gì lớn, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
“Vợ à, anh… không cố ý.
Kia cô ấy cũng chỉ là một cô bé.” Hồ Cửu cũng không biết phải thanh minh thế nào.
“Đó là chuyện của anh… Bao năm anh đi, tôi một mình ở đây, đều duy nhất anh làm được là có chút ân với Chiến thần, điều tôi nên cảm ơn anh có lẽ là anh kéo tôi cùng cha khỏi Lục gia.”
Lục Thạc cảm thấy bao nhiêu uất ức đều dồn nén bao lâu bộc phát.
“Anh xem, ngoài hàng ngày chạy ngoài kia làm chuyện không đâu anh có làm gì cho cái nhà này không? Hay anh vẫn chỉ dựa vào chút ân tình kia rồi vênh váo? Anh có gì khác được không hả?” Lục Thạc vô cùng tức giận.
Hồ Cửu cảm thấy Lục Thạc hiểu lầm anh quá nặng, nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Anh… luôn bảo vệ em.
Anh thực sự chỉ muốn em cùng cha vui vẻ hạnh phúc.” Anh chân thành nói.
“Bảo vệ? Đúng, điều anh làm tôi vui nhất là mạnh mẽ kéo tôi khỏi Lục gia.
Nhưng sau đó thì sao? Nếu anh không cố gắng thì chút ân tình kia cũng sẽ tiêu hết, lúc đó anh lại bỏ đi sao?” Cô thực sự bất lực, lúc trước anh không hề vô dụng như thế này.
“Lúc trước anh không vô dụng như thế này.” Lục Thạc thất vọng bỏ lên phòng.
Hồ Cửu trầm ngâm một chút, vợ anh không tin anh, cũng không hiểu anh.
Những gì anh làm đều muốn tốt cho cô mà thôi.
Lúc này chuông điện thoại reo lên.
“Chiến thần, Ban chính trị muốn ngài hiểu rõ, không sử dụng quyền lợi Chiến thần vào những lợi ích chính trị, kể cả là… tộc man di phía Tây.
Trừ khi ở chiến trường biên giới, nếu không thì không cần để tâm.”
Giọng nói trầm cùng cẩn thận của đầu dây bên kia làm cho Hồ Cửu nhíu mày.
“Được thôi, nói với họ.
Tôi không quan tâm.” Hồ Cửu nói xong thì