Hồ Cửu trầm ngâm không nói gì, anh không ngờ trong lòng cô chứa nhiều uất ức như vậy.
“Em suy nghĩ kỹ chưa?” Hồ Cửu hơi bất lực.
Anh không phải là không cố gắng, nhiều năm qua anh ở biên giới xông pha chiến trường, luôn là người tiên phong xông vào hiểm cảnh.
Không biết bao lần anh cận kề cái chết, bị hãm hại sau lưng, mỗi vết thương trên người anh là một lần anh trải qua cửa tử.
Anh biệt tích nhiều năm vì muốn khi quay về có thể đem tới cho người mình thương, người thân của mình những gì tốt đẹp nhất.
Vậy mà… người anh yêu thương lại chịu nhiều uất ức như vậy mà anh lại không thể xoa dịu được.
“Không phải là anh không làm gì, nhiều năm qua, anh bôn ba, anh lăn lộn, một đường trở thành Chiến thần Thiết Soái.
Chỉ mong sau này em và cha có được hạnh phúc.
Anh xin lỗi em vì đã để em một mình chịu đau khổ như vậy.”
Hồ Cửu muốn giải thích rõ, muốn Lục Thạc tin tưởng anh một lần, cùng anh xây dựng một đế chế riêng, anh muốn đảm bảo cho mọi người một điểm tựa, cũng không gây tổn hại ai.
‘Ầm’
Lục Thạc tức giận đóng mạnh cửa xe.
Anh vội vàng xuống xe kéo cô lại, tuy giờ là buổi sáng nhưng đây là đoạn vắng, mà bọn người kia còn chưa biết có theo đuôi bọn họ hay không.
“Lục Thạc… vợ… em nghe anh…”
Hồ Cửu nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay cô.
“Anh điên à! Chỉ vì muốn tôi không ly hôn mà nói mình là Thiết Soái? Chiến thần sao? Quân đội của anh đâu hả? Anh xem người ta một tổng giám đốc đã có trợ lý đi cùng.
Chiến thần mà anh nói cứ như là người nào ngoài đường vậy.”
Lục Thạc tức đến đỏ mặt, sao Hồ Cửu mà cô quen biết lại thay đổi như vậy, người ta khiêm tốn lễ độ bao nhiêu, thì anh hiện tại phô trương bấy nhiêu.
Sao lại nhận vơ như thế chứ?
Lục Thạc giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, lớn giọng tiếp tục mắng: “Anh đừng nghĩ không thấy mặt Chiến thần thì anh nhận vơ.
Dù anh có ân với ngài ấy đi nữa thì cũng nên biết tôn trọng là gì.
Tôi quá thất vọng về anh.”
Ánh mắt Lục Thạc vô cùng thất vọng nhìn Hồ Cửu, cô không ngờ anh lại có thể giả danh ân nhân của mình.
“Em không tin anh? Anh nói thật.” Hồ Cửu đối diện ánh mắt thất vọng của Lục Thạc, trấn tĩnh nói.
“Tin anh?” Lục Thạc rơi nước mắt nhớ lại những ấm ức bao năm qua.
“Anh lấy gì cho tôi tin? Anh nói đi!” Cô thực sự không tin anh, không thể có chuyện vô lý đó được.
“Cả chuyện năm năm trước, em cũng không tin anh bị hãm hại?” Hồ Cửu thất vọng, ánh mắt đau khổ như hằn lên.
Năm năm trước Dung Vị bị bọn người kia đổ biết bao nhiêu tội lỗi, Mộc Thúy Lan là người hại anh ta, cô ta ít ra còn tin Dung Vị không xấu xa, chỉ là cô ta muốn tìm bến đỗ mới.
Còn Lục Thạc bao năm vẫn chưa hề tin anh bị hãm hại, cô cũng có nghĩ tới việc anh bị hại, nhưng cô vẫn luôn trách anh bất tài.
Nếu anh đủ tài giỏi thì ai dám hại anh chứ?
Đến cô cũng bị mọi người chỉ trích, mà cho tới hiện tại bị mọi người dòm ngó.
“Thà là Lục gia, có lợi cho Lục gia em đều không tiếc bản thân mà cố gắng.
Họ hết lần này đến lần khác bán em đi, chỉ đơn giản tức giận là thôi.
Còn anh với em hết lần này đến lần khác là chân thành đối đãi, em vẫn không tin anh?”
Hồ Cửu đau lòng nói, anh không nghĩ Lục Thạc lại thiếu lòng tin với anh như vậy.
“Lục gia suy cho cùng dù họ vô sỉ là thật, họ không tốt là sự thật.
Nhưng nếu tôi hay anh có đủ lực