Hồ gia phương Bắc.
Hồ Bách Nhân bên này thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn dài dòng cũng người em này nên đã cúp máy.
Mà Hồ Lâm bên kia thì thở dài không thôi.
“Cậu chủ đâu?” Hồ Bách Nhân quát người giúp việc.
Dì Thẩm đang bê một tách trà thì hơi rung tay do tiếng quát lớn, chút trà nóng bị sánh ra ngoài dính vào người Hồ Bách Nhân.
“Dạ… dạ… cậu chủ ra ngoài từ đêm qua chưa về ạ.” Dì Thẩm hơi run run cúi đầu không dám nhìn Hồ Bách Nhân.
Ông ta tức giận hất vỡ chén trà nóng, nước cùng mảnh vỡ văng vào người đì Thẩm, nhưng bà không dám né tránh.
Bà làm giúp việc ở đây lâu rồi, bà còn đứa cháu nhỏ phải sống nhờ vào tiền lương của Hồ gia, dù nhà họ đối xử với bà hà khắc nhưng bà cũng không dám nghỉ ngày nào.
Dù đứa cháu của bà có ốm đau bà cũng không dám nghỉ một ngày nào, việc bị thương như cơm bữa, có lẽ bà quen rồi, chịu chút thương tích, nhận được tiền lo cho cháu là đủ.
“Hừ, một lũ vô dụng.
Có chút việc giữ cậu chủ ở nhà cũng không xong, Hồ gia nuôi các người làm gì hả?” Hồ Bách Nhân đang tức giận với Hồ Lâm, tiện đà trút giận lên người dì Thẩm.
Quả thật Hồ Bách Nhân trong Hồ gia cũng chỉ có thể bắt nạt được người làm, lời nói của ông ta hầu như không có giá trị gì cả.
Hồ Tiêu suốt ngày ăn chơi trác táng không lo lắng gì về cơ nghiệp Hồ gia, tiền bối trong nhà đều là người đã có tuổi.
Họ nhìn rõ Hồ gia dòng chính hầu như không có ai có năng lực.
Hồ Lâm lại không con cái, cách duy nhất là để Hồ Lâm gánh vác tìm cách để hỗ trợ Hồ Tiêu.
Mà Hồ Bách Nhân ghét nhất chính là sự không lo nghĩ của con trai, còn người em trai lại vượt mặt ông.
“Khi nào nó về bảo nó vào gặp tôi ngay.
Nghe không?” Ông ta vẫn to giọng quát tháo.
Dường như chỉ như vậy ông ta mới cảm thấy được sự tồn tại của bản thân mình trong Hồ gia.
“Vâng.” Dì Thẩm nén đau dọn dẹp mảnh vỡ, cúi đầu thật thấp.
Thành phố Gia bên này bị Hồ Cửu khuấy động nhiều ngày, dường như cũng yên tĩnh lại.
Các thế lực ngầm cho đến giới chính trị đều ổn định, có thể nói ở thành phố Gia giới hắc bạch không còn ranh giới.
Mà không một ai biết người bí ẩn đứng sau các thế lực ngầm mới kia lại là Chiến thần vang danh.
“Có người đang điều tra tung tích của ngài.
Chuyện này nên làm thế nào?” Lão Lý kính cẩn báo cáo.
“Có biết được là ai không?” Hồ Cửu bình thản hỏi.
“Ngoài Hồ gia còn có Vinh gia, còn một thế lực chưa tra ra là của bên nào.” Lão Lý vẫn tiếp tục nói rõ.
Lão Lý cũng là một nhân tài, ông ta ở trong chốn quan trường này quá lâu, lươn lẹo hay âm mưu hại người ông ta rõ hơn ai hết.
Chính vì vậy, Hồ Cửu mới để ông ta lo liệu an toàn cho Lục Thạc cùng Lục Chỉ, anh có lòng tin vào người này.
“Còn có Hồ gia?”
“Vâng.
Gần đây các gia tộc lớn phương Bắc có