Những trái với sự mong đợi của Hồ Cửu, trải qua năm năm bị mọi người bàn tán làm cái đích cho mọi người nhắm tới.
Lại bị Lục gia từ bỏ như món đồ, thêm nữa trong lòng Lục Thạc luôn cho rằng Hồ Cửu chín vì may mắn có ơn với người của Chiến thần mà được lợi lạc như bây giờ.
Anh lại không có chí tiến thủ gì, khiến cô càng chán nản hơn, nhiều lần anh luôn thể hiện bản thân quá mức làm cô xấu hổ.
Lục Thạc có muốn tin cũng tin không được nữa.
“Hồ Cửu à Hồ Cửu.
Năm năm trước anh tài giỏi là vậy, dù bị người hãm hại vẫn có thể làm lại mà.
Anh may mắn hơn Dung Vị, anh không bị cầm tù, vậy mà bao năm trở về anh nhờ vào cơ duyên giúp đỡ Chiến thần mà từ đó anh ỷ lại.”
Bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu giờ như chợt trào ram Lục Thạc cũng bất chấp có cha mình và người lạ.
Hồ Cửu nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, anh không nghĩ trong lòng cô lại nghĩ anh tệ như vậy.
Nhưng phía bên này trợ lý Bác vừa tiếp nhận một thông tin động trời, thì ra Hồ Cửu là có người có cơ duyên giúp đỡ người của Chiến thần, chính vì vậy mà anh có được những quyền lợi khác.
Điều này cũng giải thích lý do tại sao không điều tra ra nguồn tài chính của anh, nhưng anh vẫn có thể bình thường sinh hoạt ở môi trường rất xa xỉ.
“Em không tin anh? Những gì anh làm em đều không cảm nhận được?” Hồ Cửu nhíu mày.
Lòng anh có chút thắt lại, bao năm qua lăn lộn, vết thương chi chít trên người cũng không làm anh đau như bây giờ.
“Đúng! Nhờ vào ân huệ của người ta mà anh mới có thể giúp tôi, anh cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng không đánh nhau thì anh làm được gì?” Lục Thạc như muốn gào lên.
“Ly hôn đi! Tôi không quan tâm anh có về gia tộc kia hay không.
Tôi chỉ muốn thoát khỏi anh.” Lục Thạc lại lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn.
Hồ Cửu bóp vỡ ly trong tay, mảnh vỡ tung tóe, găm chặt vào tay anh đến chảy máu.
Màu đỏ của máu từng giọt nhỏ xuống đất, anh lại không cảm thấy đau đớn, nhìn tay anh ai cũng sợ hãi.
Trợ lý Bác chợt nhận ra một chuyện nữa, chính là Hồ Cửu dùng sức hơi mạnh hơn một chút đã dễ dàng bóp nát ly thủy tinh kia.
Phải biết loại ly này thủy tinh rất dày, độ cứng khá ổn định, rất bền, dù là nhỡ tay làm rơi xuống đất chưa chắc có thể gây sứt mẻ.
Cho dù là cố ý ném mạnh cùng lắm chỉ làm vỡ một góc va chạm, hoặc nứt ly mà thôi.
Nhưng trên tay Hồ Cửu chính là mảnh vụn, đây đại biểu cho điều gì? Chính là người có công phu, còn là không tầm thường.
Không! Phải nói là một cao thủ!
Đại gia tộc có ai mà không cần hậu bối có công phu hay biệt tài đặc biệt chứ?
Xem ra anh ta cần bàn bạc lại với ông chủ một chút rồi, chuyến đi lần này thu hoạch khá lớn.
“Xem ra chuyện nhà mọi người vẫn nên tự bàn bạc, Hồ gia vẫn luôn rộng cửa chờ cậu, mong cậu suy nghĩ.” Trợ lý Bạc đứng lên, cúi người một chút thể hiện thành ý.
Tuy nhiên ánh mắt anh ta chỉ có sự tính toán, không hề có một chút tôn trọng nào.
“Tôi xin phép, còn việc.
Lần sau lại đến làm phiền.” Nói rồi trợ lý Bạc đứng lên muốn rời đi.
“Tôi vẫn