Mặt trời giữa trưa tháng tám lơ lửng trên bầu trời xanh thẫm tựa như hỏa cầu rực cháy mãnh liệt không ngừng phun ra những tia lửa cuồng nộ.
Cái không khí nóng nực len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong thiên địa khiến cho mọi người cảm thấy hết sức khó chịu.
Hi hữu vài ngọn gió biển nhè nhẹ thổi qua mới có thể làm cho người ta có một chút cảm giác mát mẻ.
Triệu Thuỵ đứng ở thượng tầng boong tàu chiếc du thuyền "Hải Lĩnh Hào" sang trọng, dựa người vào lan can ngắm nhìn những cô gái trong trang phục bikini đang đắm mình trong bể bơi nô đùa, tâm tình thập phần vui vẻ.
Cũng may là hắn chưa có bán đi tấm vé tàu của mình, nếu không quang cảnh này có thể đã không thấy được.
Hắn khẽ cười, thật là có chút may mắn.
Triệu Thuỵ vốn là sinh viên năm hai của một trường Đại học phía Tây cổ thành Đông An, tướng mạo bình thường, khí chất bình phàm, ngoại trừ ánh mắt so với người thường có chút sắc bén hơn, còn lại trên khuôn mặt cơ bản tìm không ra điểm đặc thù gì có thể khiến người khác nhớ kỹ.
Cha mẹ hắn mất sớm, lại vô thân vô cố(1).
Từ nhỏ đến lớn, mọi học phí và tiền sinh hoạt hoàn toàn dựa vào bươn trải của bản thân.
Nếu không bởi hắn tình cờ tham gia một chương trình truyền hình có thưởng, may mắn đoạt được giải nhất và nhận được một chuyến du lịch sang trọng năm ngày trên biển, thì hắn tuyệt đối không kham nổi gánh nặng chi phí cho chuyến du lịch này.
Triệu Thuỵ vốn nghĩ nếu có thể quy đổi cái giải thưởng giá trị này thành tiền sẽ có chút thực tế hơn.
Nhưng cho đến tận lúc bước lên thuyền, hắn cũng không thể đem tấm vé tàu chuyển nhượng ra ngoài, cuối cùng đành phải mang tâm tình ảo não lên thuyền, để mặc bản thân hưởng thụ chuyến du lịch năm ngày xa xỉ này.
Bất quá, sau hai ngày hưởng thụ trên "Hải Lĩnh Hào", tâm tình ảo não nọ đã bị hắn vứt khỏi "cửu tiêu vân ngoại"(2).
"Chỉ còn có ba ngày a, thời gian trôi qua thật nhanh!" Triệu Thuỵ thở dài tiếc nuối.
Tấm vé của hắn bao gồm mọi chi phí ăn ở, mà trên thuyền này ăn ngon, uống tốt, cái gì cũng không cần lo lắng, sau này trở về kiếm đâu ra đãi ngộ tốt như vậy?
Chính lúc còn đắm chìm trong những suy nghĩ tiếc nuối, một đôi vợ chồng trung niên đang trò chuyện liên miên ở gần đó sánh bước đi về phía hắn.
"Nghe nói, phía dưới vùng biển này có không ít cổ thuyền bị đắm đấy!" Người chồng nói.
"Ai da, vậy không phải sẽ có rất nhiều bảo bối ở dưới hay sao? Nếu có thể vớt lên thì tốt quá, chúng mình thật sẽ phát tài đó!" Người phụ nữ nọ hình dáng có chút đẫy đà, đôi mắt sáng rực hướng ngoài khơi quét tới quét lui, như thể có vô số bảo bối nằm dưới đáy biển đang chờ ả lao xuống vớt lên.
Triệu Thuỵ đứng cạnh đó, nghe xong lời này không khỏi buồn cười: “đạo thính đồ thuyết“ (3), liệu có cần coi là thật không, tôi đọc tiểu thuyết rồi còn muốn tu đạo thành tiên đây này! Cái gì thật, cái gì giả còn không phân biệt được sao?
Người chồng nọ nói tiếp: "Nghe nói hai năm trước có một đội thám bảo(4) nổi tiếng đến nơi này lục vớt rồi sau đó đột nhiên biến mất ở vùng phụ cận.
Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì."
"Á? Có việc này?" Bà vợ hét lên một tiếng, "Vậy không phải vùng biển này hết sức nguy hiểm sao?"
"Hải Lĩnh Hào" chính là chiếc du thuyền sang trọng năm sao, hải trình cũng đã trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ, như thế nào có thể chọn vùng biển nguy hiểm mà chạy vào?" Người chồng vội vàng an ủi, "về sự biến mất của đội thám hiểm, có thể do bọn họ gặp phải giông bão hoặc là nguyên nhân gì đó.
Loại sự tình này sẽ không thể phát sinh trên thuyền của chúng ta, bà không nên suy tưởng nhiều làm gì ......"
Hai người cứ vậy huyên thuyên, dần rời xa, âm thanh cũng nhỏ dần lại.
Triệu Thuỵ liếc theo bóng lưng hai người và lắc đầu.
Người đàn bà đó thật sự là quá mẫn cảm, người ta tùy tiện nói một câu, vậy mà cũng có thể liên tưởng ra nhiều thứ như vậy.
"Hải Lĩnh Hào" tiếp tục cuộc hành trình trên biển.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, sắc trời trở nên sầm tối, mây đen dày đặc, nhìn qua trông không khác một bầy ngựa hoang đang chồm tới, ngày một gần hơn, che khuất ánh mặt trời.
Gió biển cũng dần dần trở nên mãnh liệt, mang theo những tiếng rít gào âm trầm kéo qua.
"Cơn bão sắp kéo đến, xin mời tất cả quý khách trở lại phòng mình! Xin mời tất cả quý khách trở lại phòng mình!"
Loa truyền thanh trên thuyền đột ngột vang lên.
"Không phải nói những ngày này khí trời quang đãng sao?
"Như thế nào đột nhiên lại có mưa bão vậy?"
"Thời tiết trên biển này cũng thay đổi thật quá nhanh đi!"
Du khách từng người vừa rời boong vừa than oán, các cô gái mặc bikini vốn còn nô đùa trong bể bơi, cũng đều đã rời khỏi bể, vừa lấy khăn lau thân thể vừa bước về phòng mình.
"Cái thời tiết thật làm cho người ta mất hứng."
Triệu Thuỵ lẩm bẩm một câu và bước theo sau mọi người, cũng chuẩn bị trở về phòng.
Ngay lúc này, một tia chớp thật lớn xé rách vầng mây đen, nện thẳng xuống mặt biển ngay mạn trái chiếc du thuyền "Hải Lĩnh Hào", chỉ trong nháy mắt đã gây nên sóng gió động trời.
Ngay sau đó là một tiếng sấm nổ rền vang, đinh tai nhức óc!
Chiếc du thuyền "Hải Lĩnh Hào" liên tục bị rung lắc dữ dội, khiến cho cái thân thuyền to lớn thiếu chút nữa muốn lật nhào!
Những du khách không kịp tiến vào phòng kinh hãi la hét chói tai, nháo nhào ngã trên boong tàu.
Triệu Thuỵ lúc này vừa rời mạn thuyền được hai bước liền bị một cột sóng khổng lồ đánh úp, mà hắn vốn không hề có chuẩn bị nên nào có thể trụ vững được, do đó lập tức trực tiếp bị hất văng khỏi mạn thuyền, hắn thảm thiết thét lên một tiếng rồi rơi vào lòng chảo đại dương.
Nước biển cuồng cuộn cơ hồ trong nháy mắt chụp lấy hắn nuốt chửng.
"Mẹ nó! Mình như thế nào lại xui xẻo như vậy!"
Hắn nhịn không được chửi lớn một câu, nước biển thừa dịp lùa vào trong miệng hắn.
Vùng vẫy vài cái, hắn bắt đầu chìm xuống, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, một dòng nước xoáy đột nhiên xuất hiện dưới chân, hút hắn xuống dưới đáy biển.
~~~~~~~~~~~~
Chẳng biết trải qua bao lâu, Triệu Thuỵ từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại.
Nửa mê nửa tỉnh, hắn cảm giác khí quản như bị vật gì đó chặn lại, hô hấp cực kỳ khó khăn, trong bụng có cảm giác nặng nề, có lẽ đã chứa đầy nước biển, miệng vừa mặn lại vừa ráp.
Hắn ho sặc sụa vài cái, ọc ra một chút nước biển, lúc này mới cảm giác hô hấp thuận lợi hơn rất nhiều, thần trí cũng dần trở nên rõ ràng.
Hắn cảm giác bản thân tựa hồ đang nằm dài trên một phiến đá, cả người lạnh lẽo.
Triệu Thuỵ khe khẽ lắc đầu, mê hoặc khó hiểu, chẳng biết chính mình đang ở nơi nào.
Hắn nhớ kỹ trước lúc hôn mê, bản thân dường như bị một dòng nước xoáy hút xuống đáy biển.
Tuy thế, chút nghi hoặc nhỏ nhoi này cũng rất nhanh bị lấp đi bởi niềm đại hỷ vì còn sống.
"Mình vẫn còn sống! Dưới tình hình nguy hiểm như vậy mà có thể sống sót, mình thật sự là quá may mắn!"
Hắn khó khăn cười nhẹ một tiếng, cố gắng điều khiển chân tay còn cứng nhắc chống xuống đất, chậm rãi đứng lên, dự định cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía rồi sau đó sẽ quyết định bước kế tiếp.
Song, những gì đập vào mắt không khỏi khiến hắn trợn mắt há mồm kinh hãi.
Trong vùng nước biển u ám nơi hắn đứng, lơ lửng ngàn thước trên không dường như có một tấm màn chắn vô hình ngăn cách với bên ngoài.
Trong làn nước biển, từng nhóm các loài sinh vật biển mà hắn đã hoặc chưa từng nghe nói đến đang lượn lờ qua lại.
Vô số thuyền bè bị đắm vương vãi trong vũng bùn dưới đáy biển, những đoạn thân tàu gãy rời nằm dài khắp nơi, dăm ba tấm buồm tả tơi treo bên trên nhẹ nhàng phất phiêu theo dòng nước.
"Mình...!rốt cuộc là đang ở đâu?"
Triệu Thuỵ hít sâu mấy hơi, lập tức hồi phục tâm trạng đang bị kích động, rồi chậm rãi xoay người.
Một tòa điện phủ khổng lồ, hình dáng cổ phác(5), khí thế mênh mông, tựa chừng như đã tồn tại ở đây từ thời xa xưa đột nhiên lọt vào tầm mắt của hắn.
Tòa điện phủ này được tạo thành bởi những hòn đá lớn kinh nhân chồng lên, cao phải vài trăm thước, chỉ khi ngước hẳn đầu lên mới có thể nhìn thấy chóp đỉnh.
Những ánh kim sắc bao trùm khắp khối kiến trúc thần điện phi thường này, quang mang như nước, nhẹ nhàng lay động, dễ khiến người người hoa mắt.
Bao quanh điện phủ tứ phương là những đám mây màu trắng sữa, góp phần khiến nó giống như thiên cung.
Trải dài đến vài trăm thước là một thềm đá lóng lánh ngân sắc hào quang, từ đại môn của điện phủ kéo dài đến dưới chân hắn.
Được sắp hàng chỉnh tề ở hai bên thềm đá là những tượng đá dị thú cao khoảng mười thước, khí thế dày đặc khiến người không dám nhìn lâu.
Triệu Thuỵ đứng trên thềm đá thênh thang trước tòa điện phủ thần thánh trang nghiêm khổng lồ này, đột nhiên thấy mình giống như một hạt cát, vô cùng nhỏ bé.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới từ trạng thái chấn kinh cực độ phục hồi tinh thần lại.
Tuy tâm tình vẫn bị kích động mãnh liệt, nhưng những thứ xuất hiện trước mắt này làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ và nghi hoặc.
Hắn không biết tự mình rốt cuộc đang ở địa phương nào, tòa kiến trúc trước mắt này tới cùng là người phương nào kiến tạo.
Hắn chỉ có thể xác định rằng, hắn đang ở tận cùng dưới đáy biển, sâu đến độ cho dù là tàu ngầm tiên tiến nhất trên thế giới cũng không thể đi tới!
"Mình còn có thể sống để bước vào điện phủ dưới đáy biển này thật sự là một kỳ tích!"
Triệu Thuỵ lẩm bẩm một câu, hiểu rằng ngoại trừ dùng hai chữ ‘kỳ tích’ để hình dung, cũng tìm không được từ nào khác để diễn tả.
Tuy nhiên, hắn lập tức phát hiện một vấn đề mới: bản thân sẽ rời khỏi đây như thế nào?
Triệu Thuỵ sẽ không ngu ngốc xuyên qua tấm màn chắn vô hình nọ để bước ra ngoài biển sâu.
Khoan hãy nói đến những hải quái hung mãnh bên ngoài, chính là dưới biển sâu, áp lực khổng lồ sinh ra đủ khiến hắn vừa bước ra khỏi bình chướng liền lập tức bị ép cho tan!
Bây giờ hy vọng duy nhất là