Sau khi Thạch trưởng khoa rời đi, Lâm Tuyết Di tính cách vốn trầm ổn cũng không nhịn được nở nụ cười dịu dàng làm say đắm lòng người.
Có được giấy phép kinh doanh thiết bị đặc biệt phòng cháy cùng thiết bị trinh thám, đối với nàng mà nói đây là một tin tức vô cùng tốt.
Bởi vì kinh doanh loại thiết bị này, ít người tiếp nhận, sự cạnh tranh cũng giảm bớt, lợi nhuận tự nhiên cũng tăng lên, điều này đối với công ty mà nói, không nghi ngờ gì nữa là một tin tức cực kì tốt.
“Thông báo cho mọi người một tin tốt lành, công ty chúng ta đã có được giấy phép kinh doanh thiết bị đặc biệt phòng cháy và thiết bị trinh thám.”
“hả?”
“Thật không?”
“Không thể nào?”
Nhân viên trong công ty nghe tin này, cảm thấy kinh ngạc, mọi ánh mắt đều hướng về phía Lâm Tuyết Di, cảm thấy không thể tin được, ai cũng biết rằng cái giấy phép kinh doanh thiết bị đặc biệt này rất khó có được, phải có một hậu thuận phi thường mới có được, không ngờ tới một cấp công ty như vậy lại đạt được.
Đặc biệt là những người biết rõ nội tình sự việc như Ngô Nguyệt và Chung Quý, cảm thấy đây là một sự chuyển biến quá lớn.
Rõ ràng tối hôm qua, tên Thạch trưởng khoa háo sắc phách lối nói ra những lờ ác độc, vô luận thế nào công ty cũng khó có được giấy phép kinh doanh đặc biệt này, không ngờ chỉ qua một ngày mọi việc lại chuyển biến như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
“Tổng giám đốc Lâm, Thạch khoa trưởng vừa nãy đến đây để nói chuyện này à?” Ngô Nguyệt ấp a ấp úng hỏi, “ngày hôm qua….
Ngày hôm qua, không phải hắn đã nói…..”
“Ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay.
Việc này đích thân Vân cục trưởng can thiệp, cho du Thạch khoa trưởng lá gan to đến đâu cũng không dám cản trở.” Lâm Tuyết Di cười cắt ngang lời nàng.
“Hả? Cục trưởng cục cảnh sát Nam Phổ vân cục trưởng?”
Nhân viên trong công ty nghe vậy trong lòng vô cùng kinh hãi.
Đôi với bọn họ mà nói, là một nhân viên mưu sinh trong một tiểu công ty, cục trưởng cục cảnh sát Nam Phổ tuyệt đối thuộc về cấp bậc thượng tầng, cuộc sống so với bọn họ cách nhau mười vạn tám nghìn dặm.
Lúc bình thường đều nghe ti vi, đài báo có đề cập qua tên hắn, không ai nghĩ đến , Vân Cánh như vậy mà lại chiếu cố đến một tiểu công ty như bọn họ.
“Tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ ngươi quen biết Vân cục trưởng hả?” Chung Quý cẩn thận hỏi một câu.
Lâm Tuyết Di rất ưu nhã buông nhẹ mái tóc xinh đẹp xuống.
Sau đó lập lờ cười nước đôi, không nói quen biết cũng không nói không quen, càng khiến cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường.
Việc này so với việc không nói ra còn tốt hơn nhiều.
Nhưng trong thực tế, Lâm Tuyết Di không hề quen biết Vân Cánh, thậm chí chưa từng gặp mặt, trong lòng cũng đang tự hỏi thầm.
Chung Quý rất thức thời, không hỏi tới nữa, trong lòng lại càng kính sợ Lâm Tuyết Di vài phần, giảm bớt ngạo khí trước đấy.
Lão bản có một chỗ dựa lớn như vậy, hắn sao dám cao ngạo nữa?
Triệu Thụy ngồi ở chỗ làm của mình, nhìn mọi người xung quanh, khóe miệng cười nhẹ, giống như một người ngoài nhìn vào.
Lâm Tuyết Di vô tình nhìn lướt qua phía hắn, nhìn hắn mỉm cười, cũng không biết thế nào, trong lòng cảm giác được nụ cười này ẩn chứa vài phần cổ quái.
Chỉ là hiện nàng rất cao hứng, cũng không nghĩ nhiều trong lòng, cứ như thế mà quên đi.
Hết giờ làm, Triệu Thụy ra ngoài ăn cơm, sau đó trở về khu nhà trọ, rồi mang thị huyết ma đao ra.
Hắn muốn để lại ấn ký tinh thần của minh lên tâm thượng của ma linh, thu phục ma linh này.
Biến ma đao trở thành sở hữu của hắn.
Ma đao tản mát ra vầng sáng đỏ sậm, mang theo màu máu giết chóc, tỏa ra khí thế kiệt ngạo bất tuân.
Nhưng lúc này chân khí trong cơ thể Triệu Thụy vô cùng sung túc, không giống như hai lần trước, rất dễ bị ma linh xâm nhập.
Hắn đưa vào ma đao, bao trùm ma đao từ bốn phương tám hướng.
Ma linh bị chọc giận, nó không một tiếng động rống lên, răng nanh dày đặc từ ma đao vọt ra, hướng về phía Triệu Thụy kịch liệt phản công.
Nó dù sao cũng là ma linh thời viễn cổ, thân phận vô cùng tôn quý, tinh cách cao ngạo, trừ chủ nhân cũ là Nhân ngân giác lân báo, còn đâu không muốn kẻ khác cầm nó trong tay, huống chi đây là một nhân loại, thực lực còn xa mới bằng được tiên ma thời viễn cổ.
Triệu Thụy lập tức phát hiện, một dòng lãnh khí như băng mang theo sát khí cuồng bạo chứa đầy huyết sát giết chóc bắt đầu lưu động trong ma đao, muốn phá giải chân khí đang vây quanh ma đao, từ ma đao chảy mạnh ra khống chê thần trí của hắn.
Hai cỗ lực lượng công kích kịch liệt trên thị huyết ma đao, ma đao bắt đầu vang lên những tiếng ong ong, trên ma đao phát ra quang mang hông sắc ngày càng chói lọi quỷ dị.
Triệu Thụy không ngừng trút chân khí vào ma đao, tăng mạnh áp lực lên ma linh.
Ma linh kia mặc kệ chuyện gì xảy ra, vẫn xông tới, nhưng không cách nào thoát khỏi chân khí đang bao vậy xung quanh của hắn.
Hai cỗ lực lượng công kích nhau một hồi lâu trên ma đao, cuối cùng lực lượng của ma linh từ từ suy yếu dần, nó chống cự ngày càng yếu ớt, trong khi đó chân khí Triệu Thụy đưa vào càng lúc càng mạnh mẽ.
Cuối cùng, chân khí của Triệu Thụy đã đột phá phòng tuyến nội hạch ma linh, điểm một ấn ký tinh thần trên mặt nó.
Sự chống cự của ma linh trong nháy mắt bị đình chỉ, yên tĩnh trở lại, thị huyết ma đao vô ảnh vô tung biến mất.
Sát khí thị huyết cũng yên tĩnh trở lại, mau chóng rời khỏi Tâm trí Triệu thụy.
Triệu Thụy cười ha ha, cầm thị huyết ma đao giơ cao lên
Rốt cuộc hắn cũng thu phục hoàn toàn ma đao này, sau này cũng không lo sự việc này xuất hiện lại.
Khoảng thời gian tiếp theo vô cùng yên ổn, Triệu Thụy vẫn như trước, ban ngày đi đến