Đối với những lễ nghi này Chung Ái Dân chỉ mỉm cười, không có ý kiến gì với màn tâng bốc này, chỉ hỏi xem những người đang phải xếp hàng ngoài là sao.
Chung Nhàn vội đáp:”Triển lãm hôm nay vô cùng quan trọng, nếu cho quá nhiều người vào thì sẽ không tiện, mà lại còn gây ảnh hưởng với ngài.
Ta định một lát nữa mới cho bọn họ vào, như vậy ngài sẽ không bị quấy rầy.
Chung Ái Dân không vui, nhíu mày nói:”Làm như vậy thật là không hay.
Bên ngoài trời nắng lớn như vậy, mọi người sẽ rất khó chịu đó.
Miệng lưỡi vốn đáng sợ, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hwngr không tốt tới tập đoàn Việt Tú, tới danh dự của Chung gia! Ngươi hãy mau để cho các khách thăm quan vào trong đi.
Viện bảo tàng của ngươi lớn như vậy, sẽ không gây ảnh hưởng gì đâu.
Chung Ái Dân ra lệnh, Chung Nhàn nào dám không nghe, luôn miệng vâng dạ, sai đám nhân viên mở cửa cho khách thăm quan đi vào.
Triệu Thuỵ cũng nhân đó mà tiến vào cùng đoàn người.
Các cổ vật đang được trưng bày trong viện bảo tàng Chung Nhàn quả thực đều là tinh phẩm, mỗi vật đều có giá trị cực lớn, không biết hắn làm thế nào mà có được.
Trong đó đặc biệt có một khối ngọc phỉ thuý được điêu khắc thành hình cây cải trắng.
Cây Phỉ Thuý Bạch Thái này rõ là do một nhà điêu khắc nổi tiếng tạo ra, hoa văn rõ ràng, ánh sáng rực rỡ, diêu khắc vô cùng tinh xảo, nhìn từ xa trông rất sống động, rõ ràng là một kiện hi thế chi bảo.
Chung Ái Dân hết sức yêu thích bảo vật này, dừng lại ngắm một lúc lâu.
Bởi vì đại ca Chung Viễn của hắn cũng thích chơi đồ cổ nên nếu có thể đem được một bảo vật như vậy về thì hắn nhất định sẽ rất vui.
Chung Nhàn là người giỏi đoán ý , vừa thấy biểu hiện trên mặt Chung Ái Dân là biết hắn đã động tâm, liền cười nói:”Chung phó tổng rất thích bảo vật này sao? Nếu ngài thích thì lát nữa ta sẽ tặng cho ngài.”
Sự biết điều này khiến Chung Ái Dân rất hài lòng, nhưng hắn vẫn phất tay nói:’Kh ông được, không được.
Vật này vô cùng quý giá, ta tuyệt đối không thể nhận không như vậy được.
ngươi cứ nói theo giá thị trường đi, chút tiền đó Chung gia chúng ta có thể trả.”
Chung Nhàn vội vàng cười đáp ứng, trong lòng thầm vui sướng.
Vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể lấy lòng Chung Ái Dân, chuyện tốt như vậy sao có thể không làm?
“Vậy ta sẽ lập tức đem Phỉ Thuý Bạch Thái tứi chỗ ngài?” Hắn vồn vã hỏi.
‘Không cần gấp như vậy, chờ khi hai ngày triển lãm kết thúc hãy đem tới chỗ ta cũng được.
Hệ thống an ninh ở viện bảo tàng của ngươi vốn nổi tiếng an toàn, hẳn là không ai có thể trộm đồ ở đây chứ?”
“Về vấn đề này thì ngài cứ yên tâm, tuyệt đối không ai có thể trộm đồ trong viện bảo tàng này!” Trên mặt Chung Nhàn lộ ra một tia đắc ý và ánh mắt kiêu ngạo.
Khi hắn còn trẻ thì không chỉ có trộm mộ mà đôi khi còn trộm đồ từ các viện bảo tàng hoặc danh thắng.
Chỉ là khi đó lực lượng bảo vệ còn ít, mà đối với cổ vật cũng không coi trọng.
Hơn nữa tài nghệ cuẩ hắn cũng khá cao nên chưa từng bại lộ.
Bởi vì có kinh nghiệm từ xưa nên Chung Nhàn rất rõ các mánh khoé trộm cắp, đề phòng rất cẩn thận.
Viện bảo tàng tư nhân này thành lập đã nhiều năm nhưng cho tới giờ vẫn không ai có thể trộm được bảo vật gì.
‘Vậy là tốt rồi!” Chung Ái Dân gật gật đầu, dời bước đi thăm khu vực khác.
Hắn vừa rời đi thì Triệu Thuỵ đang đứng lẫn trong đoàn người thăm quan tới trước Phỉ Thuý Bạch Thái.
Xướng ngôn viên của viện bảo tàng nói đến văng cả nước miếng, hết lời tán dương khối Phỉ Thuý Bạch Thái đến tận mây xanh, khiến các khách thăm quan phải rung động, hai mắt toả sáng.
Triệu thuỵ cũng bị hấp dẫn đến dứng xem bên ngoài lớp kính chống đạn.
Đang quan sát tỉ mỉ thì hắn đột nhiên cảm nhận được một tia linh lực nhàn nhạt phát ra từ bên trong khối Phỉ Thuý Bạch Thái.
Luồng linh lực này rất yếu ớt,hơn nữa chỉ loé lên rồi biến mất, rất khó phát hiện.
Nhưng mà Triệu Thuỵ cũng đã xá định được bên trong khối Phỉ Thuý Bạch Thái này nhất định có chứa một thứ không tầm thường.
Hắn ngưng tụ linh lực rồi phát tán ra ngoài, cẩn thận dò xét khối ngọc.
Song làm cho hắn kinh hãi là bên trong khối ngọc tựa như có một sức mạnh vô hình ngăn cản cảm giác của hắn, khiến hắn không thể nào xâm nhập.
“Bên trong đó đang cất giấu vật gì mà có thể ngăn cản cảm giác của ta?”
Triệu Thuỵ bị sự tò mò kích thích, hắn nhìn chằm chằm vào khối Phỉ Thuý Bạch Thái, nhẹ nhàng cười:”Hi vọng bên trong đó có đồ tốt, đừng để đêm nay phải đi một chuyến vô ích.”
Đi một vòng quanh viện bảo tàng, khi đã có hiểu biết sơ bộ về hệ thống an ninh, Triệu Thuỵ liền đi ra ngoài với thạch Cảnh Lam.
Thạch Cảnh Lam dẫn đường, hai người đi chơi.
Đi một vòng lớn, xem hết mọi nơi mới trở về Bắc Giang.
Đúng bảy giờ tối, Hoàng Vĩ đến đúng hẹn mời Triệu Thuỵ đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Triệu Thuỵ đi thẳng ra ngoài tiểu khu thuê nhà trọ mà không quay về túc xá.
Buổi tối hắn có việc mà ở lại túc xá thì sẽ rất bất tiện.
Bắc Giang là một thành phố lớn phồn hoa, sinh hoạt ban đêm cũng rất phong phú, hơn nữa bây giờ mới là đầu thu, nhiệt độ ban đêm cũng khá ấm nên đến hai giờ đêm cả thành phố mới dần dần yên lặng.
Triệu Thuỵ kiên nhẫn đợi đến khi hầu hết cư dân đã ngủ say mới xuất phát đến viện bảo tàng tư