Ánh mặt trời, xuyên qua cửa kính, vỡ thành từng chấm nhỏ rơi trong phòng, sưởi ấm, khiến người ta tâm tình cũng trở nên rộng mở.
Triệu Thụy lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, ngồi dậy trên giường, cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường lên xem, đã chín giờ sáng.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, chẳng qua là, tới tiết thứ ba buổi sáng hắn mới có giờ dạy, cho nên, cũng không có gì quan hệ.
Bất quá, vào lúc này, Vân Phương sớm đã rời khỏi nhà đi làm rồi.
Bởi vì cô ta là giáo viên chủ nhiệm, công việc bận rộn hơn Triệu Thụy nhiều.
“Ừm, khí trời trong sáng, ánh nắng tươi đẹp, là một thời tiết tốt.” Triệu Thụy nhìn ra ngoài cửa sổ, cào cào mái tóc, sau đó tự lầm bầm một câu.
Rời khỏi giường, rửa mặt súc miệng một hồi, ăn một bữa cơm sáng, Triệu Thụy lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xe tới trường.
Bước vào phòng làm việc của giáo viên, Triệu Thụy quét mắt một vòng xung quanh, phát hiện Vân Phương không có ở đó, đại khái vẫn còn đang dạy học, nhưng những giáo viên không có tiết khác, thấy hắn tiến vào, đều dùng một loại ánh mắt phi thường kỳ quái nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có chút hâm mộ, lại có chút ghen ghét.
“Cái gì vậy? Bộ mặt tôi dính lọ sao?” Triệu Thụy bước vào chỗ ngồi của mình, cất giọng đùa.
Những giáo viên khác cười mà không nói, riêng Lý lão sư dạy môn toán chạy qua, vỗ mạnh lên vai hắn, cổ cổ quái quái cười nói: “Triệu lão sư, ngươi thật là không tệ a, thật là không tệ! Bội phục a! Bội phục!”
Triệu Thụy không khỏi có chút ù ù cạc cạc, hỏi: “Sao vậy, Lý lão sư?”
Quan hệ của Lý lão sư với Triệu Thụy không tệ, thấy bộ dạng hắn như vậy, còn tưởng hắn làm ra vẻ ngu ngốc, bèn túm chặt lấy cổ hắn, la lên: “Xú tiểu tử, ngươi thật là lợi hại, lại thần không hay quỷ không biết, dụ dỗ Vân đại mĩ nữ của chúng ta, khai thật đi, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?”
“Đúng! Đúng! Vân lão sư, đó đúng là lãnh mĩ nhân a! Ngươi vậy mà đã thu thập được cô ta rồi!” mấy vị giáo viên khác trong phòng giáo viên, cũng thừa cơ chĩa mỏ vào trêu chọc.
“Ngươi nghe ai nói vậy?” Triệu Thụy cười đẩy Lý lão sư ra “Hoàn toàn không có chuyện đó.”
Lý lão sư lé mắt nhìn hắn, hai tay ôm ngực hỏi: “Ngươi hiện tại còn phủ nhận à? Thật là con vịt chết mỏ còn cứng.
Được rồi, ta hỏi ngươi.
Vì sao buổi tối ngày hôm qua ngươi chạy vào trong nhà Vân lão sư?”
Nghe Lý lão sư nói kiểu này, Triệu Thụy liền minh bạch ngay, khẳng định là Chu Đào hôm qua thấy mình ở trong nhà Vân lão sư, hôm nay bèn tới trường tuyên dương rộng rãi.
Ngay cả lão sư trong phòng giáo viên cũng biết cả rồi.
“Tên xú tiểu tử ấy! Cứu hắn hai lần, hắn lại gài ta thế này!”
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại tự thanh minh: “Nhà ta ở đối diện nhà Vân lão sư! Hôm qua vừa khéo cô ấy có chút chuyện, nhờ ta giúp đỡ mà thôi.”
“Oa! Quả nhiên lợi hại! Lúc đầu ta thế nào lại không nghĩ đến tất cả chuyện này?” Lý lão sư thập phần khoa trương la lên “Nhìn xa trông rộng a! Tiểu Triệu lão sư, ta còn chưa phát hiện ra, ngươi bụng dạ lại thâm sâu như vậy a!”
Trên mặt Triệu Thụy chớp lên hai đạo hắc tuyến.
Quả thật muốn đá hắn một cái.
Thằng cha này quả thật có năng lực thầy bói, hoàn toàn không có điểm nào ra vẻ mô phạm của một vị thầy giáo.
“Tiểu Triệu lão sư, nếu ngươi theo đuổi được Vân lão sư rồi, nhớ mời ta đi ăn cơm đó nghe!”
Triệu Thụy đang muốn trả lời, hốt nhiên thấy mấy vị lão sư phía trước nháy mắt ra hiệu.
Hắn hơi ngẩn ra, khóe mắt liếc đến, từ cửa tựa hồ có một thân ảnh uyển chuyển, nhẹ nhàng tiến vào phòng giáo viên.
Hắn rất biết điều ngậm kín miệng, chỉ đẩy đẩy Lý lão sư, đề tỉnh hắn.
Lý lão sư đại khái đang nói đến lúc cao hứng, vẫn không để ý đến Triệu Thụy, trên miệng nước bọt bay tung tóe.
Cho đến khi sau lưng hắn truyền lại một tiếng ho trong trẻo, hắn mới ngạc nhiên xoay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vân Phương đang đứng ngay sau lưng hắn, ôm một chồng tư liệu và sách giáo khoa, nhàn nhạt nhìn hắn.
“A? Vân lão sư, cô… cô đến khi nào?” Lý lão sư thần sắc đột ngột cứng đờ, vội vàng khanh khách cười gượng.
“Tôi đến được một lúc rồi, thấy ông đang nói đến lúc cao hứng, cho nên không có ý quấy rầy.”
Lý lão sư trên mặt thoáng đỏ, cười nói: “Nói đùa thôi, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, cô đừng cho là thật.”
Nói rồi, ủ rủ đi về chỗ của mình.
Triệu Thụy nhìn Vân Phương, cười với cô một cái.
Vân Phương đại khái cảm thấy có chút lúng túng, vội vàng ôm sách đi về chỗ ngồi của mình.
Cô ta vừa ngồi xuống, Chương chủ nhiệm mặt mũi sa sầm đẩy cửa phòng giáo viên bước vào.
Nhìn quanh mọi người trong phòng giáo viên, Chương chủ nhiệm đầu tiên hung hãn trừng mắt với Triệu Thụy một cái, sau đó biểu tình có chút âm trầm nói: “Vân lão sư, tới phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có mấy lời, muốn bàn với cô.”
Mấy lão sư trong phòng giáo viên đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu Chương chủ nhiệm kiếm Vân Phương làm gì.
Vân Phương hơi cau đôi mày liễu, cô trước giờ đều không nguyện ý ở riêng với Chương chủ nhiệm, bởi vì Chương chủ nhiệm tựa hồ luôn có một loại hứng thú đặc biệt đối với cô.
Bất quá, hiện tại, chủ nhiệm đã tự mình đến đây, lại không có cách nào thoái thác, buộc lòng phải đi theo Chương chủ nhiệm.
*
* *
“Vân lão sư, nghe nói hiện tại quan hệ của cô với Triệu lão sư thập phần thân mật a?” Bước vào phòng chủ nhiệm rồi, Chương chủ nhiệm dài giọng hỏi.
“Ông nghe ai nói vậy? Đó chỉ là tin đồn thôi!”
“Tin đồn? Thật sự chỉ là tin đồn?” Chương chủ nhiệm nửa cười nửa không hỏi.
“Không sai!” Vân Phương nhìn thẳng vào mắt Chương chủ nhiệm nói, “Bất quá, nếu không phải tin đồn, lại có quan hệ gì với ông?”
Chương chủ nhiệm khóe miệng hơi co lại một chút, trong lòng bùng lên một cổ vô danh