Ngày hôm đó, Chương chủ nhiệm phải xin nghỉ 1 hôm để đi bệnh viện kiểm tra do lão bà của y xuống tay nặng quá.
Nghỉ ngơi đến chiều ngày hôm sau, hắn mới tới trường học.
Kết quả, với bước chân vào trường học thì liền bắt gặp Triệu Thụy, Vân Phương cùng mấy vị lão sư khác đang di tới.
Hắn vội cúi đầu, muốn tránh đi nhưng không kịp, đã bị mấy người kia nhìn thấy.
“Ai da! Chương chủ nhiệm, mặt ông bị sao vậy?” Vừa mới thấy hắn, một vị lão sư đã ngạc nhiên mở miệng hỏi.
“Đúng vậy! Sao lại chỗ xanh chỗ tím, mà lại có nhiều vết cào như vậy nữa.”
“Có thể đây là kiệt tác của con mèo nhà Chương chủ nhiệm nuôi.” Triệu Thụy đưa mắt nhìn hắn, tuy trong lòng thì đã biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng miệng vẫn buông lời châm chọc.
Vân Phương biết Triệu Thụy đang chế giễu Chương chủ nhiệm, nếu như là trước kia thì nàng không cách nào nói được như vậy, tuy nhiên chuyện xảy ra hôm qua làm cho nàng vô cùng tức giận bởi vậy cũng khẽ mở miệng cười nói: “ Nếu đúng là như thế thì con mèo này thực là ghê gớm.
Nó có thể liều mạng được cả với con cọp mất.”
“Hi hi, có lẽ còn là con cái nữa chứ.” Có lão sư góp thêm một câu, ở đây ai cũng biết Chương chủ nhiệm có tính sợ vợ, bây giờ thấy hắn bộ dáng như vậy, ngoài bị vợ đánh e không còn nguyên nhân nào nữa, chỉ là bọn họ không ai đoán được Chương chủ nhiệm bị vợ đánh là do Triệu Thụy sắp đặt, có lẽ đến cả Chương chủ nhiệm cũng không thể đoán được.
Chương chủ nhiệm nghe những lời châm chọc này, vừa tức vừa giận suýt nữa là phát tác nhưng lại phát không đến, không thể làm gì hơn là đành ôm mặt chán chường đi đến phòng làm việc.
“Hắc hắc, không ngờ Chương chủ nhiệm vốn luôn vênh váo làm ra vẻ ta đây cũng có ngày hôm nay.” Chu Đào đứng tựa vào lan can lầu hai, xem được hết vở kịch vui này, không khỏi có chút ác tâm cười trên tai họa của người khác, 2 con mắt nhỏ híp lại thành 1 đường rãnh.
Hắn cùng Chương chủ nhiệm vốn nước lửa khó hòa, thế không lưỡng lập, nhìn Chương chủ nhiệm chật vật như vậy đương nhiên trong lòng cao hứng.
Huống chi, Chương chủ nhiệm gặp phải cảnh này thì cũng có công rất lớn của hắn cho nên bởi thế hắn càng đắc ý, lại càng khó có thể diễn tả thành lời.
“Làm không tệ.
Tí nữa đến căng tin khao trò cây kem, coi như là phần thưởng.” Triệu Thụy đi đến, tủm tỉm cười xoa đầu Chu Đào, rất là khen ngơi.
Chương chủ nhiệm lần này bị vợ lão dạy dỗ như vậy chắc tạm thời sẽ không dám quấy rối Vân Phương nữa.
“Kem ở căng tin? Triệu lão sư thầy cũng quá hẹp hòi đi? Ít nhất cũng phải mời em ăn căn đạt tư chứ.
Em vất vả mạo hiểm tính mạng giúp thầy việc lớn như vậy phải tính là công lớn a.”
“Một tháng tiền lương của ta còn không đủ cho trò ăn mấy lần đó chứ.” Triệu Thụy nghiêng đầu nhìn hắn “Trò không thích thì thôi, ta càng được tiết kiệm.”
“ Ăn!” Chu Đào thoải mái nói: “Được mời mà không ăn sao.”
Triệu Thụy mỉm cười, vỗ nhẹ sau gáy y: “Trước hết là vào học đi đã, tí nữa tan học mua cho trò.”
Chu Đào vội dạ một tiếng, rồi nhanh chân chạy vào lớp.
Triệu Thụy hai tay đút túi, định quay về phòng làm việc thì bỗng nhiên di động lại rung lên, y lôi điện thoại ra thì thấy là Vân Hùng gọi đến.
“A lô.
Vân lão gia tử, có chuyện gì không?” Hắn nghe điện thoại, cười nói.
“Ha ha, vốn không có chuyện gì, chỉ là gọi điện hỏi thăm cậu một chút mà thôi.
Triệu Thụy, hiện tại cậu thế nào?” Tiếng cười sang sảng của Vân Hùng từ bên kia điện thoại truyền đến.
“Cũng không tệ lắm.
Chỉ có Xích hỏa lão yêu tối hôm trước đến.”
“Xích hỏa lão yêu!”
Vân Hùng nghe đến cái tên này, thanh âm không khỏi có chút run sợ: “Mặc dù ta đối với tu chân giới không quen thuộc lắm, nhưng cái tên này cũng nghe như sấm bên tai.
Đây là một trong một trăm lão yêu vật hung ác được bài danh ở tu chân giới.
Gian trá giảo hoạt, lại thích sát nhân a.
Hắn đang ở Đông Hồ?”
“Chắc là không còn nữa.
Ta đuổi hắn đi rồi.” Triệu Thụy trả lời.
“Cái gì? Cậu đuổi đi Xích hỏa lão yêu!” Vân Hùng nghe tin này, thanh âm không khỏi có chút cao lên, không tin tưởng được vào tai mình “ Đây là một lão yêu vật nổi danh a.
Cậu làm thế nào mà đuổi hắn đi được?”
Triệu Thụy cười cười, nhưng không có ý trả lời.
Vân Hùng thấy hắn không trả lời, biết hắn không muốn nói vì vậy cũng không gặng hỏi nữa, chỉ trong lòng âm thầm đoán là Triệu Thụy dùng cách gì đuổi đi Xích hỏa lão yêu.
Chẳng lẽ chỉ trong vòng một năm, thực lực của Triệu Thụy đã tăng tới mức mà ngay cả Xích hỏa lão yêu cũng phải sợ hãi?
Việc này cũng không khỏi có chút khó tin đi.
Vân Hùng đoán một hồi nhưng không thể nghĩ đến là Triệu Thụy dĩ nhiên dùng lực lượng của mặt nạ minh linh dọa chạy Xích hỏa lão yêu.
Ngay lúc Vân Hùng đang suy tính, Triệu Thụy lại nói: “À, ta nghe Xích hỏa lão yêu nói ra người muốn xuống tay với hai mẹ con Vân Phương chính là Thi Vĩnh Thành.”
« Ta cũng đoán là hắn.
» Vân Hùng gật đầu, giọng nói đầy vẻ lo lắng: ‘Thi Vĩnh Thành tại Thi gia có thế lực rất lớn, hơn nữa bản thân y cũng là nguyên anh kì người tu chân, thực lực mạnh mẽ hơn nữa lại tâm ngoan thủ lạt, nếu y muốn diệt đi Vân Phương cùng Vân Liên thì chuyện này sẽ khó giải quyết đây.’
Triệu Thụy gật đầu, từ đầu y cũng đã nghĩ như vậy.
Bị động phòng ngự không phải là phương pháp tốt, chỉ cần có chút bất cẩn là có thể hối hận ngay.
Nếu thật muốn cho mẹ con Vân Phương bình an, phương pháp tốt nhất hay duy nhất đều là giết Thi Vĩnh Thành.
Nhưng Thi Vĩnh Thành là nguyên anh kì tu chân giả, cảnh giới còn cao hơn hắn một cấp bậc cho nên muốn giết y vô cùng khó.
Tuy nhiên, người làm cho Triệu Thụy càng lo lắng hơn chính là ba lão tổ tông của Thi gia.
Ba lão già này đều đến xuất khiếu kì, hơn y đến hai cảnh giới, thực lực có thể nói là vô cùng lợi hại.
Ngay tại tu chân giới, ba lão tổ tông này cũng đều là tên tuổi lẫy lừng, chính bởi vì sự tồn tại của ba lão gia này, Thi gia mới có thanh danh tại tu chân