Trải qua một hồi phong ba nho nhỏ đó, Phòng tự học rất mau đã yên tĩnh trở lại, mà Triệu Thụy ở ngay trong Phòng tự học đọc sách cho đến giữa trưa cũng không thấy tiểu la lỵ kia quay lại.
"Ta đã đợi hai giờ, nếu cô không đến vậy đó là chuyện của cô rồi." Triệu Thụy lẩm bẩm một câu, thu thập mọi thức chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.
Ngay lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Hắn cầm lên nghe, hoá ra là La Thành gọi đến, nói là mời hắn đến nhà hàng cùng ăn chung.
Có người mời, Triệu Thụy đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là có chút kỳ quái, tên mập vì sao lại vô duyên vô cớ mời chính mình.
Sau khi hẹn gặp ở cổng nam của trường, Triệu Thụy lập tức đến đó.
Con đường ở cổng nam của trường này là một con đường ẩm thực nhỏ, các quán cơm lớn nhỏ ở hai bên đường từng nhà san sát nhau.
Mỗi khi đến giờ ăn, cả con đường đều ngập tràn trong hương vị đậm đặc, cũng hấp dẫn học sinh trong đại học Đông Lăng đến đây.
Trong trường mặc dù cũng có nhà ăn, nhưng mùi vị thật sự là không thế nào dám khen.
Nếu muốn cải thiện cuộc sống một chút, thì phải ra mấy quán cơm ở ngoài trường.
Triệu Thụy đi tới cổng nam, phát hiện ngoài La Thành ra còn có Chu Vĩ cũng tới.
"Bàn Tử mời luôn cả ngươi à?" Triệu Thụy hỏi Chu Vĩ.
"Đúng vậy, hắn mời khách, ta trả tiền." Chu vĩ nâng gọng kính, cười khổ nói, "Vừa rồi cùng hắn đánh bài, ai thua người đó sẽ mời cơm trưa.
Kết quả là ta thua."
"Ai bảo ngươi kiêu ngạo, liên tục nói sẽ dẫm chết ta, kết quả ngược lại bị ta dẫm lên." La Thành đem vẻ mặt đắc ý chuyển hướng sang Triệu Thụy, "hắc hắc, lão Đại, thấy ta có ý tứ không, cũng đã đem ngươi theo."
"Nói cả ngày trời thì ra là mượn hoa hiến phật, còn tưởng rằng ngươi tự mình bỏ tiền ra chứ!" Triệu Thụy một chút cũng không lĩnh tình(1), "Được rồi, Hàn Tinh đâu? Tại sao không thấy hắn?"
"Hắn đi theo chiến đội chơi CS rồi, không theo nhóm ba người chúng ta." La Thành vừa nói, vừa theo dòng người đi về phía trước, đầu quay tới quay lui khắp nơi, tìm quán cơm vắng người.
Đột nhiên hắn như là phát hiện ra cái gì, hưng phấn kéo kéo cánh tay của Triệu Thụy reo lên: "Uy, uy, ngươi xem kìa, Vân Phỉ, Vân gia Đại tiểu thư Vân Phỉ!"
Triệu Thụy nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy một đám bốn năm nam sinh như chúng tinh củng nguyệt(2) đang vây quanh hai nữ hài, hướng mặt hắn bước tới.
Một cô gái tóc dài, vóc người thanh mảnh, bất quá dung mạo chỉ có thể coi là trung đẳng.
Còn cô gái kia, chiều cao hơi thấp hơn một chút, thân thể cũng đơn bạc hơn, nhưng diện mạo cực kỳ xinh đẹp, khiến cho bọn người chung quanh thỉnh thoảng ghé mắt nhìn.
Triệu Thụy nhìn kỹ, phát hiện ra tiểu cô nương kia không ngờ lại là tiểu la lỵ đã cùng mình tranh đoạt chỗ ngồi trong Phòng tự học!
"Vân Phỉ mà ngươi nói là thật sự xinh đẹp sẽ không phải cái cô nàng nhỏ nhắn kia chứ!" Triệu Thụy vẻ mặt ngạc nhiên hỏi Chu Vĩ.
"Ngươi đã gặp qua nàng?" Chu Vĩ tựa hồ từ trong ngữ khí của hắn đã nghe ra điều gì, hỏi lại một câu.
"Ách …… quả thật đã gặp qua ……"
Triệu Thụy đem chuyện đã xảy ra ở Phòng tự học, kể tóm tắt lại một lượt.
"A? Ngươi không ngờ chỉ nói vài câu là đã đuổi được Vân gia đại tiểu thư ra khỏi Phòng tự học! Không hổ là lão Đại, quả nhiên có can đảm(2)!" Thân hình núc ních của La Thành chấn động, vẻ mặt sùng bái nhìn Triệu Thụy.
Chu Vĩ nghe xong lại mục trừng khẩu ngốc(3), qua một hồi lâu mới thì thào nói: "Vân gia ở trong trường chúng ta cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.
Lão Đại, ngươi chọc giận Vân Phỉ chỉ sợ sẽ có phiền toái a.
Ngươi chẳng lẽ đã quên, rất nhiều trang thiết bị trong trường chúng ta đều là được Vân gia lấy danh nghĩa tập đoàn Hoa Thiên quyên tặng sao?"
"Ta lúc ấy cũng không biết nàng chính là Vân Phỉ." Triệu Thụy không để ý lắm, "cho dù là vậy thì đã sao? Dù sao cũng là nàng không biết đạo lý, ta sợ cái gì."
"Đúng! Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng(4)!" La Thành đứng một bên châm vào(5).
Triệu Thụy đang muốn đạp cho hắn một cước, hai đạo mục quang(6) của Vân Phỉ đột nhiên hướng về phía bên này.
Ngay khi ánh mắt chuyển đến mặt Triệu Thụy, nàng không khỏi ngỡ ngàng, trên mặt bừng lên thần sắc oán hận, lập tức dẫn mấy tên nam sinh nhanh bước đi về phía hắn.
"Uy, lão Đại, nàng phát hiện ra ngươi rồi.
Chúng ta hay là tránh một chút đi!" Chu Vĩ vội vã đề nghị.
"Tránh? Có gì mà phải tránh.
Chúng ta không phải tặc, nàng cũng không phải là cảnh sát, vậy thì tránh cái gì." Triệu Thụy thẳng thừng cự tuyệt.
Đang nói thì Vân Phỉ đã chạy tới trước mặt hắn.
"Xảo hợp a! Lại gặp mặt rồi." Triệu Thụy cười cười, lên tiếng bắt chuyện trước.
"Hừ! Đây gọi là oan gia ngõ hẹp!" Vân Phỉ hất chiếc cằm xinh lên, thiếu điều muốn xuyên cả bầu trời, ngữ khí rất bất thiện.
"Ta đây là người có lòng rộng lượng, chưa từng khiến oan ai." Triệu Thụy lãnh tiếu(7) đáp lại một câu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phỉ xanh lại, giận càng thêm giận.
Đây không phải ngầm ám chỉ rằng lòng dạ nàng hẹp hòi sao!
"Vân Phỉ, nàng với hắn có quen biết?"
Bên cạnh nàng, một nam thân cao thước chín, khắp người chằn