Lúc Triệu Thụy biết tin Vân Liên bị bắt, hắn đang dạy học.
Hắn không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì, hắn tịnh không có phát hiện, có dấu hiệu tu chân giả nào đến gần.
Trên người mỗi một vị tu chân giả, đều mang một loại khí tức thuộc về tu chân già ấy, loại khí tức tu chân này, tương đương với tiêu chí đặc hữu của mỗi người.
Nếu tu chân giả xuất hiện tại thế tục, trong lúc xuất hiện tại thành thị mà đa số là người bình thường chiếm cứ, cũng giống như trên một tờ giấy trắng xuất hiện một giọt mực, cực kì bắt mắt.
Chỉ cần tu chân giả đó tới gần, Triệu Thụy liền phi thường nhanh chóng nhận ra ngay.
Thế nhưng lần bắt cóc này, trước khi sự việc xảy ra lại không có bất kì dấu hiệu nào.
Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chí có hai khả năng, hoặc là, người bắt cóc Vân Liên thuộc về cao thủ đỉnh phong trong tu chân giới, có thể ẩn giấu khí tức của mình phi thường tốt.
Bất quá, một cường giả đỉnh phong của tu chân giới, lại dùng loại sự tình bắt cóc rất mất thân phận này, khả năng không lớn.
Khả năng còn lại là, bọn cướp bắt cóc Vân Liên, chỉ là tội phạm thông thường.
Triệu Thụy cảm thấy chính mình đã quá lơ là, hắn trước giờ cho rằng, chỉ có Thi gia mới hạ độc thủ với Vân Liên, phái đến tu chân giả, cũng khẳng định đều là tu chân giả, không nghĩ đến là, lại xuất hiện mấy tội phạm thông thường, đem Vân Liên bắt đi.
Sự thật, ngoại trừ tu chân giả ra, hắn đối với những người bình thường bên cạnh Vân Liên, quả thật không quá lưu tâm, cũng không có cách nào lưu tâm.
Bởi vì, Đông Hồ trăm vạn nhân khẩu, đều là người bình thường.
Bằng hữu đồng học bên người Vân Liên, cùng đi học nghỉ học, người đi đường bên cạnh cô, không biết nhiều ít, cũng đều là người bình thường.
Triệu Thụy không có biện pháp, cũng không có tinh lực, đem mỗi người bên cạnh Vân Liên, cẩn thận lọc qua một lần.
Trừ phi là đối phương sát cơ lộ rõ, mà hắn đúng lúc đang đứng gần đó, mới có thể nhận ra, bằng không, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn, cũng không thể nào phân biệt được, những người đến gần Vân Liên, ai mang ác ý? Ai mang thiện ý?
Muốn từ trong bầy cá, bắt ra một con cá mập trắng lớn, đó tịnh không phải là việc khó, bởi vì nó rất rõ ràng trước mắt.
Nhưng muốn từ trong bầy cá bắt ra một con cá bình thường trong lòng mang sát cơ, việc đó lại rất không dễ dàng.
Triệu Thụy suy cho cùng cũng là một tu chân giả, không phải thần.
Huống chi, hắn còn phải dạy học, phân tán tinh lực của hắn.
Hắn không phải như vệ sĩ, bám sát Vân Liên suốt 24 giờ.
Ý niệm trong đầu Triệu Thụy xoay nhanh, suy nghĩ xem mấy tên cướp đó rốt cuộc là từ đâu tới, bắt cóc Vân Liên, tới cùng là có mục đích gì? Xem tình hình, không giống như là sát thủ của Thi gia phái tới.
Chính vào lúc này, điện thoại của hắn rung lên.
Hắn móc ra, nhìn xem.
Số rất lạ.
Bấm nút nghe, trong ống nghe truyền ra một thanh âm khàn khàn mang vài phần oán hận: “Triệu lão sư, ngươi còn nhớ ta không?”
Triệu Thụy cảm thấy thanh âm này nghe có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra, rốt cuộc là ai.
“Không nhớ được.” Triệu Thụy lạnh nhạt nói.
“Triệu lão sư thật là quý nhân hay quên việc.
Đến Đao Ba ta cũng quên sao?”
“Đao Ba? Đao Ba của Uy Hổ bang?” Triệu Thụy nhớ lại, từ khi mở ra cuộc truy quét tội phạm toàn thành phố, Uy Hổ bang bị triệt để tiêu diệt, nhưng lão đại Đao Ba của Uy Hổ bang, lại may mắn chạy thoát, không biết trốn đâu.
Triệu Thụy vốn cho rằng, Đao Ba sớm đã chạy xa, không ngờ là, hắn lại một lần nữa mò về Đông Hồ.
Hiện tại xem ra, Vân Liên mười phần thì có đến tám chín là bị Đao Ba cướp đi.
Tên Đao Ba này đem chuyện Uy Hổ bang tan vỡ, đều đổ lên đầu mình, bắt cóc Vân Liên, chỉ là muốn báo thù.
“Ngươi muốn làm gì?” Triệu Thụy lười đôi co ***, trực tiếp hỏi thẳng.
Đao Ba ở đầu dây điện thoại cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói: “Mục đích của ta, Triệu lão sư ngươi phải rất rõ ràng mới đúng.
Ngươi đã hủy đi cơ nghiệp mà ta tân tân khồ khồ mới lập nên, hại huynh đệ của ta đều phải vào tù, khiến ta như chuột qua đường, trốn đông núp tây! Món nợ này, hắc hắc, chúng ta phải đem hết gốc ngọn, tính toán thật tốt!”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Đây đều là ngươi tự tìm lấy!”
Đao Ba đầu tiên ngớ ra, sau đó đại nộ, Vân Liên hiện tại đã nằm trong tay hắn, khẩu khí của Triệu Thụy lại cứng như vầy, thật quá không biết sống chết!
Hắn hung ác cười một tiếng, nói: “Hắc hắc! Triệu lão sư, ngươi giống như không rõ tình huống a! Vân Liên đang ở trong tay huynh đệ của ta đấy!”
“Ngươi nếu dám đụng tới một sợi tóc của Vân Liên, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì kêu là sống không bằng chết.” ngữ khí Triệu Thụy vẫn bình đạm như cũ, nhưng trong sự bình đạm, lại lộ ra sự tự tin to lớn và đầy ý uy hiếp, dường như hắn nói ra, sẽ nhất định làm được.
Đao Ba nghe xong, chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên ẩn ẩn có chút phát lạnh.
Hắn rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, Triệu Thụy lại vẫn trấn định như cũ, chuyện này vượt xa lắc sự tưởng tượng của hắn.
Hắn không khỏi có chút hoài nghi, vương bài Vân Liên trên tay mình, rốt cuộc có thể mang lại tác dụng bao lớn, vạn nhất nếu như thất linh, thế thì hắn báo thù không thành, ngược lại đại nạn lâm đầu.
Bất quá, sự tình đã phát triển đến bước này, hắn đã không có đường lui.
“Ngươi nếu muốn tiểu nha đầu ấy sống, vậy hãy đến công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô tây thành, nhà kho số một.
Chúng ta cho ngươi thời gian một tiếng đồng hồ, nếu như nửa tiếng sau, ngươi còn không tới, Vân Liên nhất định sẽ chết!” Đao Ba nói xong, liền ngắt điện thoại.
Triệu Thụy không nhanh không chậm bỏ điện thoại vào túi, trong lòng không chút lo lắng.
Đao Ba muốn đối phó, chỉ là một mình hắn mà thôi,