“Sao vậy, Lý lão sư, sao tự nhiên sợ hãi như thấy quỷ vậy?” Hương Lan Chu lão sư cười trêu một câu.
“Long Vân Sơn a! Đó là một nơi rất đáng sợ, ở đó có thể có quỷ đó!” Lý lão sư lớn giọng nói.
“Há, có quỷ?” Mấy lão sư khác trong văn phòng đầu tiên ngẩn ra, lộ vẻ bất ngờ, tiếp đó a a cười rộ: “Lý lão sư, anh thật biết nói đùa!”
“Đúng, đúng, mấy cái này đều là mê tín phong kiến.”
“Ngươi không phải thật sự tin vào cái đó chứ?”
“…”
“…”
“Tôi không có đùa cợt như mấy người!” Lý lão sư có chút không vui nói “Ông anh chú bác tôi hồi trước ở trong một thôn làng gần Long Vân Sơn, tôi hồi chưa tới mười lăm tuổi cũng hay tới đó ở chơi, nghe mấy người già trong làng nói, Long Vân Sơn thời Đường mạt là một chiến trường đẫm máu, gần mười vạn quân nhà Đường và quân lính thủ hạ của Hoàng Sào đã ở trong Long Vân Sơn tiến hành chém giết, chiến đấu cực kì thảm liệt, sau cùng núi chảy thành sông, thây chất đầy nội, tạo ra vô số vong hồn.
Trong Long Vân Sơn vốn có cái sơn cốc vô danh, là nơi chém giết thảm liệt nhất, binh sĩ chết do chiến đấu quá nhiều, cơ hồ lấp đầy sơn cốc, thế là, sau trận chiến ấy, sơn cốc bèn đổi tên thành Chiến Hồn Cốc.
Cho đến bây giờ đã sau ngàn năm, vào những đêm đen người vắng, vẫn còn có lúc có tiếng giáo vàng ngựa sắt, từ trong Chiến Hồn Cốc truyền ra đó!
Những người già trong làng đều nói, đó là những vong hồn chiến tử trong đợt chiến tranh hơn ngàn năm trước truyền ra.
Trong Long Vân Sơn rất tà môn, đặc biệt là Chiến Hồn Cốc ấy, cho dù là thôn dân sống cạnh Long Vân Sơn, cũng đều không dám tiến vào.
Bởi vì, trong Chiến Hồn Cốc đã từng xuất hiện tình huống có người vô duyên vô cớ mất tích, bọn người già đều nói, đó là bị những vong hồn hơn ngàn năm trước nuốt mất.
Tôi nhớ hồi trước từng có một công ti du lịch, muốn tiến hành khai thác Chiến Hồn Cốc.
Thế nhưng, trong quá trình khai phá, liên tiếp hai ba lần xuất hiện tình huống công nhân viên mất tích một cách thần bí.
Sau cùng, ông chủ tự mình đi điều tra tình huống, kết quả đến ông chủ cũng biến mất vô ảnh vô tung, toàn bộ công trình khai phá cũng dừng lại, cũng không có ai nguyện ý đến gần.”
Tuy Lý lão sư nói có đầu có đuôi, trịnh trọng trang nghiêm, nhưng những lão sư khác đều cho là chuyện đùa, không thèm để ý.
Ngược lại Triệu Thụy hơi hơi cau mày, cảm thấy chuyện Lý lão sư nói, có thể chỉ là một loại truyền thuyết, nhưng cũng có thể đúng là như vậy.
“Lý lão sư, anh phao tin đồn nhảm!”
Đúng lúc đó, một tiếng quá nghiêm khắc vang lên chỗ cửa văn phòng.
Mọi người nghe tiếng đều quay lại, thấy Chương chủ nhiệm sắc mặt không vui, đang sải bước tiến vào.
Bước đến trước mặt Lý lão sư, Chương chủ nhiệm lớn giọng nói: “Lý lão sư, nói gì thì anh cũng là sinh viên đại học chính quy đã tiếp thụ hơn hai mươi năm giáo dục về chủ nghĩa duy vật, vậy mà cũng tin cái gì thuyết quỷ hồn hư vô phiêu miểu, nếu bị học sinh biết được, anh làm sao còn làm gương cho người ta được nữa? Nếu bị đồn ra, đối với danh dự của trường chúng ta, sẽ tạo thành công kích nghiêm trọng cỡ nào? Trách nhiệm này, anh gánh nổi không?”
Lý lão sư bị Chương chủ nhiệm đổ ập xuống đầu một tràng chửi rủa, không khỏi trong lòng hơi hơi tức giận, ngẩng đầu nói một câu: “Tôi nói đều là sự thật, mấy người không tin, có thể đến tìm những thôn dân sống dưới Long Vân Sơn hỏi kĩ một phen!”
“Đó đều là phong kiến mê ngôn! Phong kiến mê ngôn, anh không biết sao! Những thôn dân ấy không có văn hóa, nên mới dễ dàng bị mê hoặc! Anh đường đường là một cao trung lão sư (giáo viên cấp 3), không lẽ cũng không có nửa điểm năng lực phân biệt đúng sai sao?”
Chương chủ nhiệm không ngờ Lý lão sư dám đọ mỏ với mình, liền cảm thấy đại mất thể diện, thiếu điều tức giận xì khói, ngữ khí càng nghiêm khắc: “Nếu như anh tiếp tục hồ thuyết bát đạo kiểu này, tôi đối với chuyện anh có thích hợp với việc day học nữa không, tỏ ra hết sức nghi ngờ!”
Công tác của Chương chủ nhiệm chủ yếu là phụ trách hành chính, tuy trong đám giáo sư của trường nhân duyên không tốt lắm, nhưng trong hệ thống hành chính của trường có quan hệ rất chằng chịt sâu rộng.
Nếu như hắn hạ quyết tâm làm khó dễ với Lý lão sư, Lý lão sư rất có thể ngày mai sẽ nhận được công văn, phải vác ba lô rời đi.
Mấy lão sư trong văn phòng thấy tình hình Lý lão sư không hay, bèn ồn ào vây lấy, cười gỡ tội thay: “Lý lão sư chỉ nói đùa thôi, Chương chủ nhiệm, ông cứ yên tâm đi.”
“Đúng đó, đúng đó, anh ta vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, ông đừng có cho là thật!”
“Lý lão sư, còn không giải thích với Chương chủ nhiệm?” Chu Hương Lan đưa mắt cho Lý lão sư, nhắc nhở.
Lý lão sư lúc này cũng tỉnh ngộ, biết mình đã đắc tội với người không nên đắc tội, tuy trong lòng bực bội, nhưng không thể không cúi đầu, nói: “Xin lỗi, Chương chủ nhiệm, là tôi không đúng, vừa rồi tôi hồ thuyết bát đạo, ông đừng để bụng.”
Chương chủ nhiệm lúc này trong lòng đã có khúc mắc, đâu phải một câu nói mà có thể hóa giải được?
Chẳng qua hắn không biểu hiện ra mặt, chỉ trầm mặt hừ khẽ một tiếng, nói: “Dũng cảm thừa nhận lỗi lầm, đúng là hảo đồng chí, sau này phải nhớ, đừng có tùy ý nhiễu loạn nhân tâm nữa, biết chưa?”
Lý lão sư kìm nén tức giận, gật gật đầu, không mở miệng.
Đúng lúc này, Triệu Thụy hốt nhiên chậm chạp mở miệng: “Chương chủ nhiệm, tuy rằng Lý lão sư chỉ nói đùa, chẳng qua, tôi cảm thấy, thà tin rằng có, đừng tin rằng không, không bằng dứt khoát đổi địa điểm đi, dù sao cũng chỉ là đi chơi thôi, tùy tiện chọn một chỗ nào đó đi cũng được mà.
Ông thấy sao?”
“Long Vân Sơn sơn thanh thủy tú, phong cảnh ưu mĩ, xung quanh Đông Hồ còn chỗ nào thích hợp hơn nơi đó nữa? Lại nói, bên hành chính đã sớm dự định, xe buýt bên công ti giao thông công cộng cũng đã định rồi, làm sao có thể nói đổi là đổi?”
Chương chủ nhiệm trừng mắt nhìn Triệu Thụy, nói với vẻ không hài lòng, hành trình đi chơi