Tuy trong cốc sương mù dày đặc khắp nơi, nhưng bên ngoài cốc lại chẳng có lấy một tia sương mù, phảng phất như bị sức mạnh áp chế.
Vân Phương nhìn vào Chiến Hồn Cốc, định thần lại, sắc mặt dần dần trở nên kiên nghị, cô làm giáo viên đã rất nhiều năm, luôn có ý thức trách nhiệm rất lớn, hiện tại học sinh sinh tử bất minh, cô nguyện ý mạo hiểm, vào cốc tìm kiếm.
Triệu Thụy thấy rõ thần sắc của Vân Phương, hiểu được tâm tư của cô, bèn nhẹ nhàng vỗ vai cô, nói: “Hãy để tôi vào, cô ở cửa hang chờ tôi.
”
Vân Phương hơi ngớ ra, trong lòng không khỏi trào lên một cổ cảm kích, nhưng cô lại duỗi tay ra, nắm tay áo Triệu Thụy, thà là chính mình vào cốc, chứ không nguyện ý để Triệu Thụy mạo hiểm.
Triệu Thụy gật gật đầu với Vân Phương, nắm chặt tay cô nói: “Đừng lo lắng!”
Vân Phương rất muốn cùng Triệu Thụy vào cốc, nhưng cô biết chính mình năng lực có hạn, vạn nhất trong Chiến Hồn Cốc thật sự có gì đó nguy hiểm, cô đi theo lại thành trở ngại, bèn buông tay ra, răng ngà cắn nhẹ vào môi đỏ, tiếu kiểm đầy vẻ lo lắng nhìn hắn rời đi.
“A, vị lão sư này, anh thật sự muốn vào Chiến Hồn Cốc?” Lý Đức Sinh thấy Triệu Thụy hạ quyết tâm tiến vào Chiến Hồn Cốc, không khỏi giật mình, mặt biến sắc, vội vã đưa tay ngăn lại: “Anh chẳng lẽ không cần mạng nữa? Bên trong chính là nơi cực kì hung hiểm đó! Chỉ cần tiến vào, liền hữu tử vô sinh! Những chuyện tôi nói với anh, không phải là nói đùa, mà đều là sự thật a! Học sinh của các người tiến vào Chiến Hồn Cốc, tuyệt đối là chết chắc, cũng đừng tìm thêm nữa, hãy trở về đi, hà tất phải đem tính mạng mình ra bồi thường?”
Triệu Thụy cười nhạt nói: “Cảm ơn hảo ý của ông.
Bất quá, tôi không thể vứt bỏ học sinh, không thèm quan tâm như vậy, tôi nhất định phải mang chúng ra.
”
Nói xong sải bước tiến vào Chiến Hồn Cốc.
“Ài, đáng tiếc, đáng tiếc! Khó được một vị lão sư có trách nhiệm như vầy, lại đơn giản đem tính mạng vứt đi như vậy!” Lý Đức Sinh lắc lắc đầu, nặng nề than thở.
Vân Phương nhìn bóng lưng Triệu Thụy biến mất trong sương mù, không khỏi âm thầm cầu khẩn, hi vọng Triệu Thụy có thể mang Chu Đào và Trương Lan, bình yên vô sự từ trong Chiến Hồn Cốc trở ra.
Miệng hang Chiến Hồn Cốc thông ra hẻm núi dài mà hẹp, hai bên là vách núi dựng đứng cao vạn trượng, ở chính giữa là khu đất hình tròn rộng rãi, do địa hình nó như vậy, nếu như thiết lập mai phục ở đây, có thể vây chết thiên quân vạn mã bên trong.
Càng đi sâu vào, sương mù càng dày đặc, với mục lực của Triệu Thụy như vậy, mà ngoài mười mét vẫn hoàn toàn nhìn không rõ, nếu như là người bình thường, chỉ sợ duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón, ở trong hoàn cảnh này cũng tương đương chiến đấu với người trong khi tai mắt đang bị bịt, rất dễ dàng bị vong hồn trong cốc tập kích.
Vừa vào trong cốc, Triệu Thụy liền rõ ràng cảm giác được, trong cốc này tồn tại một sức mạnh vô hình, áp chế mọi thứ, thậm chí đến cảm giác của hắn cũng bị ức chế, chỉ là thính giác không chịu ảnh hưởng gì, vẫn có thể nghe được động tĩnh từ rất xa.
Triệu Thụy hơi có chút kinh dị, đây đúng là sự tình mà hắn chưa từng gặp qua.
Hắn không ngờ, trong Chiến Hồn Cốc này lại uẩn hàm sức mạnh cường đại như thế, thậm chí đến cảm giác của hắn cũng bị ức chế!
Triệu Thụy trong lòng càng thêm cẩn thận, đem chân khí đề thăng lên đến đỉnh điểm, một mặt toàn thần giới bị, một mặt nhanh chóng đi vào trong cốc.
Từng trận gió lạnh, từ phía trước thổi tới, âm hàn buốt xương.
Cốc khẩu rất hẹp, xuyên qua giữa hai vách núi dựng đứng của cốc khẩu, đại ước đi khoảng bốn năm trăm mét, hai vách núi dựng đứng chật hẹp hai bên đột nhiên không thấy nữa, phía trước là vụ hải trắng mênh mông, đại khái là đã đi đến cuối cùng của nhập cốc thông đạo, phía trước chính là khoảng đất rộng rãi.
Triệu Thụy lúc này đột nhiên phát hiện, phía bên tay trái của hắn, đứng thẳng một khối bia đá cự đại, nửa trên của bia khắc chữ “sắc” và một ít phù lục của Đạo gia, nửa dưới là văn bia.
Văn bia hiển nhiên là thủ bút của cổ nhân, toàn là văn ngôn kí tải, có một số chỗ đã tàn khuyết hoàn toàn, đại khái ý tứ là Đường mạt xung thiên đại tướng quân Hoàng Sào chiến tướng Mạnh Giai bị quân Đường bố trí mai phục ở đây, một vạn tinh binh toàn bộ bị tiêu diệt, Mạnh Giai sau khi lực sát hàng ngàn người đã thân tử.
Binh sĩ sau khi chết oan hồn bất tán, hồn phách Mạnh Giai càng là tu luyện thành hình, mãi mãi không quên cựu chủ Hoàng Sào, suất lĩnh thủ hạ âm hồn chiến sĩ xuất cốc, làm phụ cận Chiến Hồn Cốc sinh linh đồ thán, bách tính tử thương vô số.
Long Hổ Sơn Thông Huyền Hiển Thánh chân nhân đi qua nơi này, cùng Mạnh Giai kịch đấu, thiết hạ Trấn Hồn thạch và Đại Âm Dương Bắc Đẩu Cô Nguyệt Trận phong bế Chiến Hồn Cốc, từ đây vong linh trong cốc không cách nào ra ngoài tác ác nữa, phía dưới cùng của văn bia đề tỉnh người nhìn thấy văn bia này lập tức theo đường cũ quay ra, đừng đi lên trước nữa.
Khối bia đá này chính là Trấn Hồn Thạch do Thông Huyền Hiển Thánh chân nhân thiết lập, niên đại đã rất lâu, xuất hiện không ít vết nứt, bám đầy rêu xanh, trên văn bia vài chỗ rêu xanh bị người khẩy rơi, rõ ràng Chu Đào và Trương Lan đã xem qua văn bia này.
“Lực sát ngàn người?” Triệu Thụy thần sắc chấn động, vị Mạnh Giai này sinh tiền không vẻn vẹn chỉ là một mãnh tướng đơn giản, có lẽ còn là cổ võ giả hoặc tu chân giả cấp thấp, sau khi chết tu luyện ngàn năm, tất nhiên càng thêm đáng sợ!
Bất quá, Triệu Thụy trong lòng tịnh không có sợ hãi chút nào, hắn tính cách kiên nhẫn, không đạt mục đích quyết không buông bỏ, hắn đã quyết định chủ ý, phải cứu hai học sinh ra, cho dù phía trước là long đàm hổ huyệt, hắn cũng xông tới không một chút lưỡng lự!
Triệu Thụy bước vào phạm vi phong ấn của Trấn Hồn Thạch, càng nghe thấy vô số tiếng la giết chóc đinh tai nhức óc, tiếng binh khí giao kích, tiếng xé gió, tiếng người sắp chết la thảm, phảng phất như đặt mình vào tràng chém giết ngàn năm trước của cổ nhân, tàn sát lẫn nhau, máu thịt bay tung, thế nhưng mắt vẫn không thấy lấy nửa cái bóng người, loại tình hình này khiến người ta dựng tóc gáy.
Trong Chiến Hồn Cốc một mảnh hỗn độn, ngụy dị không rõ, Triệu Thụy không dám tùy tùy tiện tiện phóng đệ nhị nguyên thần ra.
May mà nơi đây hiếm gặp vết chân người, hắn lại trên đường vừa vặn phát hiện được dấu