Lúc La Tân quyết định chọn mẹ con Vân Phương, Lâm Vạn Dương trong lòng hốt nhiên … với hai người (chỗ… này nguyên văn bị mất chữ), cơ hội ngẫu nhiên một lần, hắn đã từng thấy mặt Vân Phương, lúc đó sự xinh đẹp của Vân Phương đã làm hắn chấn động sâu sắc, nếu không phải đã biết Vân Phương không có hứng thú gì đối với nam nhân khác, hắn khẳng định đã bất chấp tất cả mà theo đuổi rồi.
Ngoài ra, hắn cũng biết, đứa con gái Vân Liên của Vân Phương, cũng là một tiểu mĩ nhân tiềm năng, sau khi lớn lên, khẳng định sẽ là một tuyệt sắc mĩ nhân.
Nghĩ đến một đôi mẹ con xinh đẹp như vậy, sẽ rơi vào trong tay La Tân, Lâm Vạn Dương trong lòng âm thầm thương tiếc.
Bởi vì, cỗ mấy giết người lãnh khốc La Tân này, sẽ không có nửa điểm tâm từ thủ nhuyễn, giống như mục đích sinh tồn duy nhất của hắn, chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Vạn Dương thậm chí có lúc còn hoài nghi, La Tân này cuối cùng có phải là nhân loại không?
Đương nhiên, sự thương tiếc của Lâm Vạn Dương, chỉ có thể chôn kín trong đáy lòng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm.
Hắn không có ngu xuẩn đến mức vì một nữ nhân không liên quan, mà đem tính mạng của mình ra thay.
Chính vào lúc hắn đang không chú ý, hắn đột nhiên nghe La Tân ở bên cạnh quát nhỏ: “Cẩn thận!”
Lâm Vạn Dương mạnh mẽ tỉnh lại, hắn lập tức nhìn thấy, trước xe hắn không biết bao giờ bỗng xuất hiện một chiếc xe cảnh sát.
(Nguyên văn không có chữ cảnh sát, tại hạ phỏng đoán mà thêm vào)
Hắn vội vàng đạp thắng gấp, dừng xe lại, bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra thanh âm chói tai.
“Này! Các ngươi chạy xe kiểu gì vậy?” Viên cảnh sát tuần tra trong chiếc xe cảnh sát ấy tức giận bừng bừng quát lớn một tiếng, từ trên xe bước xuống, mạnh mẽ đóng cửa xe lại, sau đó sải bước đi tới.
Bất kể là ai, vào lúc hai ba giờ sáng bị kêu đi gặp cảnh sát, tâm tình sẽ không tốt lắm.
“Làm sao đây?” Lâm Vạn Dương nhìn La Tân, thần sắc có chút hốt hoảng.
Hắn đã theo La Tân làm ba cái án mưu sát, hơn nữa, bọn hắn rời khỏi tòa lầu nhỏ nơi xảy ra án mạng tịnh chưa xa lắm, nếu như để viên cảnh sát này nhìn thấy dung mạo bọn hắn, thân phận bọn hắn trong vụ án sau khi bị người ta phát hiện, khẳng định sẽ hoàn toàn bộc lộ!
La Tân tịnh không có trực tiếp trả lời, mà quay đầu nhìn hắn, sau đó rất bình tĩnh mỉm cười hỏi: “Ngươi cảm thấy, chúng ta phải làm sao?”
Lâm Vạn Dương có chút gian nan nuốt nước miếng, minh bạch ý tứ của La Tân, cơ bắp trên mặt hắn co rút một cái, sau đó ước lượng một cái, rút ra một khẩu súng: “Tôi đi ra xử lí hắn.
”
La Tân liếc qua khẩu súng đó một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có bộ hãm thanh, động tĩnh quá lớn.
Cứ để ta đi.
”
Nói xong, hắn xuống xe, bước thẳng tới viên cảnh sát, đồng thời trong miệng cười nói: “Thật ngại quá, cảnh quan, bằng hữu tôi mới vừa uống say, cho nên lúc lái xe có chút bất ổn, ngài ngàn vạn lần đừng lấy làm lạ.
”
“Uống say còn dám lái xe lung tung!” viên cảnh sát càng tức giận hơn “Giấy chứng minh đâu? Đem giấy chứng minh và bằng lái hai người lấy hết ra đây!”
“Được rồi, tôi lấy ra cho ông.
” La Tân vừa cười, vừa đưa tay vô túi áo, làm bộ như rút giấy chứng minh.
Mắt thấy đã tới trước mặt viên cảnh sát, hắn đột nhiên rút tay ra, như tia chớp chém vào cổ họng viên cảnh sát.
Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tang vang lên, cổ họng viên cảnh sát liền giống như bị thiết côn hung ác đánh cho triệt để vỡ nát, ngửa ra sau, sau đó thẳng tắp ngã xuống, dần dần trở nên lạnh như băng.
Cổ hắn đã bị người tên La Tân dùng tay chém đứt.
La Tân lại lấy khăn giấy lau lau tay, cũng không trở về xe, mà chậm chạp bước đến bên cạnh xe cạnh sát nhìn vào xem.
Trên ghế sau xe cảnh sát ngồi một nam nhân ba mươi mấy tuổi, tặc mi thử nhãn, trên tay mang còng tay, trên mặt có vết bầm, tựa hồ là một tên trộm bị bắt.
Tên trộm ấy nét mặt kinh khủng nhìn La Tân, giống như nhìn thấy một ác ma đáng sợ vậy!
Hắn sao cũng không ngờ, có người lại không chút boăn khoăn mà giết cảnh sát như vậy!
Hắn càng không ngờ là, viên cảnh sát vừa rồi biểu hiện thần dũng vô cùng, dễ dàng tóm được hắn, lại đến một điểm phản kháng cũng không có, bị người ta tay không giải quyết như vầy!
Tên trộm nhìn thấy đôi tròng mắt lạnh lùng của La Tân, chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh.
Hắn thà rằng mình không nhìn thấy một màn này, thà rằng viên cảnh sát ấy vẫn còn sống, thà rằng chính mình bị chở về trại giam.
Bởi vì, như vậy hắn chí ít cũng giữ được một tia tính mạng.
Thế nhưng hiện tại, hắn cơ hồ có thể khẳng định trăm phần trăm, tên điên sát nhân đáng sợ này, sẽ giết hắn để diệt khẩu.
“Đừng… đừng có giết tôi!” Tên trộm ấy ra sức co người lại, khắp người chỉ run cầm cập: “Tôi cái gì cũng không thấy, tôi cái gì cũng sẽ không nói.
”
“Thật sao?” La Tân lập lờ cười mỉm, mở cửa xe.
Một tia hi vọng cuối cùng của tên trộm cũng tiêu tan, hắn chỉ cảm thấy trái tim của mình phảng phất như bị một bàn tay bóp chặt cứng, đến thở cũng không nổi.
Sợ hãi đến cực điểm, hắn cuối cùng nhịn không được la lớn một tiếng, mở cửa xe còn lại, nhảy thẳng ra ngoài.
Ý chí cầu sinh mãnh liệt, khiến hắn trước giờ chưa nhanh được như vậy.
Thế nhưng đúng lúc này, mũi chân La Tân nhấn lên mặt đất một cái, cả người bắn thẳng ra trước, do tốc độ quá nhanh, chỗ hắn đi qua, nổi lên một trận cuồng phong.
Tên trộm chỉ cảm thấy tiếng gió nổi lên sau gáy, ngay sau đó, một khuôn mặt mỉm cười, xuất hiện phía trước hắn.
Tên trộm ấy liền bị dọa đến gan mật đều tan nát, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi cực độ, sao cũng không ngờ được, tốc độ của tên La Tân này lại nhanh như thế này, đơn giản là như quỷ mị!
Thế nhưng, thần sắc kinh hãi của hắn rất nhanh ngưng tụ trên mặt, La Tân thò tay ra nắm lấy đầu