Lễ khánh thành vẫn náo động như cũ, nhưng Triệu Thụy lại cảm thấy, những thứ này phi thường xa cách, giống như ở xa ngoài ngàn dặm.
Tất cả sức chú ý của hắn đều tập trung lên người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh trong lễ cắt băng khánh thành.
Hắn tuy đã dự liệu, người này là một cường giả hiếm thấy, nhưng không ngờ là, người này lại nhạy bén như vậy, hắn bất quá cẩn thận đánh giá mấy cái, liền bị phát hiện! (ít quá há! – lsqk)
Trong lòng Triệu Thụy lúc này lại hoài nghi, một vị cường giả phương tây như vầy, vì sao đột nhiên lại đến Đông Hồ?
Nếu như Đông Hồ là một đại đô thị cấp quốc tế, thế thì một vị cường giả như vầy đến, đó tịnh không có chuyện gì để kinh dị.
Bởi vì, đại đô thị quốc tế, vốn là nơi các loại văn hóa, các loại tôn giáo xung đột với nhau.
Thế nhưng, Đông Hồ chỉ là một thành thị cỡ từ vừa tới nhỏ, linh khí uẩn hàm của thành thị cũng không đặc biệt nồng đậm, đừng nói là cường giả phương tây, đến đông phương tu chân giả và yêu ma quỷ quái cũng cực kì ít thấy.
Một vị tây phương cường giả như vầy, lấy thân phận người phụ trách một chi nhánh công ty nước ngoài để đến Đông Hồ, chuyện này không thể không khiến người ta nghi ngờ.
Triệu Thụy trong đầu nhanh chóng chuyển qua mấy ý niệm, đột nhiên nghĩ đến, người này phải chăng cùng thuộc một tập đoàn với những tên cướp trong ngân hàng kiếp án?
Bởi vì, bốn tên cướp ngân hàng đều là cố dong binh nước ngoài!
Mục quang Triệu Thụy chớp một cái, cảm thấy rất có khả năng, sự thật, vào thời điểm nhạy cảm này, muốn không suy đoán như vậy cũng khó.
Các ý niệm trôi qua trong đầu Triệu Thụy, mục quang giao tiếp với nam tử tóc vàng đó, cũng vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt.
Hắn rất nhanh di chuyển ánh mắt, làm ra bộ dạng như không có chuyện gì, hai tay đút vào túi áo, không gấp không chậm rời đi.
Vị tây phương cường giả tóc vàng đó cũng không có truy kích, chỉ là ánh mắt chăm chú khóa chặt bóng lưng của Triệu Thụy, khóe môi lộ ra một nụ cười khiến người ta phải suy nghĩ.
“Bá Đức tiên sinh tôn kính, ông nhìn thấy cái gì vậy?” Lâm Vạn Dương cảm thấy nam tử tóc vàng này tựa hồ có chút mất tập trung, liền nhắc nhở một câu “Ông nên cắt băng đi.”
Bá Đức nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Ta vừa nhìn thấy một thằng cha thú vị.
Xem ra, chuyến này ta đến Đông Hồ cũng không quá nhàm chán.”
Bá Đức nói tiếng Trung, bất quá mười phần trúc trắc, bởi vi, đây đều là hắn học gấp trước khi đến Trung Quốc, trong khoảng thời gian ngắn có thể nói đến trình độ này, đã là phi thường không tệ rồi.
“Một thằng cha thú vị?” Lâm Vạn Dương ngớ ra, liền đó trở nên khẩn trương “Không lẽ, ông vừa nhìn thấy người mang mặt nạ bạc?”
“Há? Hắn có phải là người mang mặt nạ bạc không, ta có thể không biết, ta chỉ biết, thằng cha này tựa hồ rất lợi hại.” Bá Đức nhún nhún vai nói.
Sau lễ khánh thành, Bá Đức cũng xã giao với những khách khứa đến dự một hồi, sau đó liền trực tiếp trở về phòng làm việc, hắn đối với những thứ này thật không hứng thú gì.
Kì thật, mở công ti này, cũng bất quá là để che đậy thân phận của hắn, làm cho hành động của hắn ở Đông Hồ thuận tiện thêm thôi.
Từ sau khi Đông Hồ liên tiếp xảy ra mấy vụ đại án, sự kiểm tra của cảnh sát đối với nhân viên công chức từ bên ngoài tới đã biến thành phi thường nghiêm cách, cho dù là nhân sĩ quốc tịch nước ngoài cũng không ngoại lệ.
Mang một cái danh là tổng kinh lý của công ti nước ngoài, hành động của hắn ở Đông Hồ liền thuận lợi hơn rất nhiều.
Bá Đức vừa tiến vào phòng làm việc, Lâm Vạn Dương đã nhanh chóng tiến vào theo.
Bá Đức là đặc phái nhân viên của tổng bộ Điện Thần công ti ở New York phái ra, hắn tự nhiên không dám có nửa điểm chậm trễ.
Từ sau cái đêm hắn thấy La Tân biến thân thành người sói, hắn đã phi thường rõ ràng, đặc phái nhân viên đến từ tổng bộ New York, lần sau càng cổ quái, biến thái hơn lần trước.
Tuy Bá Đức này nhìn hòa hòa khí khí, không hại tới ai, bất quá, thực tế ra sao, chẳng ai biết được.
“Bá Đức tiên sinh, có chuyện tôi không biết có nên hỏi không?” vừa bước vào cửa, Lâm Vạn Dương lộ ra một nụ cười nịnh nọt hỏi.
“Chuyện gì? Ngươi cứ việc hỏi đi.” Bá Đức ngồi trên ghế dành cho chủ, hai chân bắt chéo gác trên bàn làm việc, sau đó nói.
Lâm Vạn Dương dò hỏi: “Tôi muốn biết, ông bao giờ chuẩn bị, chuẩn bị động thủ với mẹ con Vân Phương?”
Lâm Vạn Dương trong lòng hy vọng, Bá Đức động thủ càng sớm càng tốt, bởi vì, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, vị ôn thần này, cũng có thể rời Đông Hồ sớm một chút, cuộc sống của hắn, cũng liền dễ chịu hơn rất nhiều.
“Vì sao phải động thủ với bọn họ?” Bá Đức mười ngón tay đan vào nhau, nhìn hắn hỏi lại.
Lâm Vạn Dương hơi ngẩn ra: “Bởi vì, bọn họ ở trên danh sách ám sát, nằm ở vị trí đầu a!”
Bá Đức nhếch nhếch miệng, lộ vẻ khinh thường không chút che đậy: “Cái danh sách ám sát đó, là của người hợp tác trước với ngươi lập ra.
Ta vì sao phải làm theo? Nói thật, dùng cách ám sát để giải quyết vấn đề, đúng là kế hoạch ngu xuẩn, cũng chỉ có tên đần độn tứ chi phát đạt, tôn sùng bạo lực đó mới lập ra kế hoạch như vậy! Mục đích của chúng ta là tìm kiếm Huyết Thủy Tinh, chứ không phải đem người giết sạch cả, rõ chưa? Tìm ra Huyết Thủy Tinh, đó mới