Ánh mắt Triệu Thụy gắn chặt nhìn chằm chằm khối huyết thủy tinh kia trong tay Vân Liên , huyết tộc chí bảo này thật sự là phi thường trọng yếu.
Hắn cơ hồ có thể khẳng định, nếu mình mất tích, công tước máu tanh Bá Đức, khẳng định sẽ tìm đến mẹ con Vân Phương gây phiền toái.
Hiện tại, Vân Phương cùng Vân Liên ở bên ngoài , so với bây giờ thì vẫn là an toàn, nhưng sau khi hết phim, đợi lát nữa các nàng về nhà, chỉ sợ phải đối mặt với cường giả lãnh khốc vô tình Bá Đức!
Triệu Thụy lòng phi thường hiểu được điều này, trừ phi hắn có thể đem tên Bá Đức đại phiền toái này giải quyết trong thời gian ngắn , nếu không thì, hắn cũng chỉ có thể hoàn toàn bại lộ thân phận, phải mang theo Vân Phương cùng Vân Liên rời đi Đông Hồ, mà hắn nếu muốn có được thực lực giải quyết Bá Đức , như vậy hoàn toàn phụ thuộc vào khối huyết thủy tinh này .
"Cô bây giờ tính làm sao? " Triệu Thụy nhìn Vân Phương một chút, hỏi.
Hắn cũng không có trực tiếp yêu cầu huyết thủy tinh, như vậy cũng không thích hợp.
Có khi hỏi ngược lại hiệu quả sẽ rất tốt.
"Làm sao bây giờ? " Vân Phương thì thào nói một câu, tâm tình phi thường mâu thuẫn.
Khối thủy tinh màu đỏ này, là nữ nhi từ trong ngân hàng lấy ra , ai biết khối thủy tinh này có bao nhiêu quý trọng?
Vạn nhất là vật báu vô giá, thật là làm sao bây giờ?
Tuy nói Vân Liên tuổi còn nhỏ, không bị pháp luật trách nhiệm, nhưng chuyện này nếu như bị lộ ra ngoài, đối với danh tiếng của Vân Liên , khẳng định là đả kích thật lớn , nói không chừng còn phải bởi vì vậy mà chuyển học.
Mà nàng thân làm mẹ , khẳng định cũng có khó có thể thoái thác trách nhiệm.
Bất quá, điều này cũng không phải là vấn đề Vân Phương lo lắng nhất, trong lòng nàng nhất lo lắng chính là, khối thủy tinh màu đỏ kì quái này, chính là mục tiêu lúc đầu của vụ cướp ngân hàng kia.
Vạn nhất thật sự là như thế, như vậy thì sau này, những kẻ tham lam sẽ tầng tầng lớp lớp đến ám sát và cướp.
Nàng cùng Vân Liên, sẽ không còn có cuộc sống an bình lúc trước.
Trên thực tế, từ lúc mấy ngày hôm trước xuất hiện những vụ án giết người hàng loạt, nàng cũng đã nghĩ sát thủ đền tội, đương nhiên thì vụ án cũng sẽ kết thúc.
Nhưng, cũng không có bởi vậy mà lo lắng của nàng thối lui nửa phần, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Càng ngày càng không có cảm giác an toàn.
Nàng cảm giác được, hễ là cùng vụ cướp ngân hàng có liên quan gì đó, tốt nhất vẫn là cách xa nó ra .
"Tôi nghĩ......Đem nó giao cho cảnh sát đi.
" Vân Phương chậm rãi nói, ngữ khí hơi chút do dự , để lộ ra quyết tâm của nàng cũng không phải rất kiên định.
"Nếu thứ này rất quý trọng, mà cảnh sát cũng lại hoài nghi hành động này của cô.
Chỉ sợ cô rất khó nói rõ a! " Triệu Thụy có chút nhíu nhíu mày, kiên nhẫn khuyên bảo.
"Mặt khác, đối với sự phát triển của Vân Liên chỉ sợ cũng có chút bất lợi a! "
"Vậy anh nói đi, tôi nên làm cái gì bây giờ? " Vân Phương nước mắt lưng tròng, cầu trợ giúp nhìn hắn, hỏi.
"Trước tiên cô nên tìm hiểu xem xét qua một chút.
Nếu như nó không quan trọng, thì tùy ý tìm một chỗ vứt đi cũng được.
Nếu như rất quý trọng, như vậy thì lặng lẽ mang tới cửa chủ nhân của nó.
Dù sao thì giấu diếm tung tích là được rồi.
Cô cảm giác thấy như thế nào? "
"Nhưng…tôi không có người bạn nào trong phương diện này.
"
Triệu Thụy mỉm cười một chút, cái này đúng là kết quả hắn muốn : "Tôi thật ra có bạn làm việc trong nghành sản xuất thủy tinh ......"
"Như vậy việc này do anh xử lý đi! " Vân Phương có chút không thể đợi nói, hy vọng đem củ khoai lang phỏng tay này sớm rời tay, càng sớm càng tốt.
Kì thật, Vân Phương cũng không phải ngốc tử, nếu như đổi lại là người khác, nàng tự nhiên cũng không đem cái vật có thể hết sức trân quý gì đó này giao đến trên tay, nhưng là, Triệu Thụy lần lượt trợ giúp nàng, làm cho nàng bất tri bất giác sinh ra một loại tin cậy kì lạ , làm cho nàng có thể yên tâm, đem khối thủy tinh này, giao cho Triệu Thụy xử lý.
"Triệu lão sư, lần này lại muốn làm phiền anh a.
"
Vân Phương ôn nhu cám ơn một câu, sau đó quay đầu, rất nghiêm túc đối với Vân Liên nói: "Liên Liên, đem khối thủy tinh kia trong tay ngươi đưa cho Triệu thúc thúc.
"
Vân Liên hai tay gắt gao nắm chặt huyết thủy tinh, cong cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt tại trong hốc mắt đổi tới đổi lui, vẻ mặt không muốn, mắt thấy như muốn khóc.
Nàng xem khối huyết thủy tinh này như ái vật, cư nhiên muốn nàng giao ra , tất là vạn phần không muốn.
Nhưng, chứng kiến Vân Phương vẻ mặt bình tĩnh, bộ dáng tức giận phi thường , nàng lại không dám không giao.
Đang trong lúc do dự không ngừng , Triệu Thụy cười sờ sờ đầu nàng nói: "Vân Liên, đưa khối thủy tinh này giao cho Triệu thúc thúc xử lý, ngày mai Triệu thúc thúc mua cho ngươi một cái điện thoại di động coi như trao đổi,hàng mới nhất a,kiểu dáng tùy theo con chọn lựa, con cảm thấy như thế nào? "
Vân Liên vừa nghe, mắt to nhất thời sáng ngời, không ít đồng học bằng hữu của nàng , đều đã có được điện thoại di động, điều này làm cho nàng hết sức hâm mộ.
Chỉ là, cho tới nay, Vân Phương đều cho là tuổi nàng còn nhỏ, lấy lý do trường học không cho phép học sinh mang điện thoại di động , kiên quyết không đáp ứng, hiện tại Triệu Thụy đưa ra điều kiện này, làm cho nàng không khỏi có chút tâm động.
Mắt nhỏ của Vân Liên vòng vo chuyển qua lại, xem xét sắc mặt của Vân Phương , vừa lại nhìn Triệu Thụy một chút, mặc dù nàng vẫn như cũ không nỡ thủy tinh trong tay, nhưng nếu như có thể được một cái điện thoại di động mới tinh là vật bồi thường, vậy coi như là lựa chọn không sai .
Do dự một chút, nàng chớp mắt to, ngẩng đầu, nhìn Triệu Thụy, có chút không quá yên tâm hỏi một câu: "Là thật sao? Triệu thúc thúc.
Người thật sự nguyện ý mua cho con một cái điện thoại di động? Người cũng không thể gạt con a! "
Triệu Thụy nở nụ cười, nhéo má nhỏ của nàng.
"Triệu thúc thúc nói là giữ lời, tuyệt đối cũng không lừa con, lại nói, còn có mẹ con làm chứng nữa chứ! "
Vừa nói, hắn quay đầu nhìn Vân Phương cười cười: "Đúng không, Vân sư phụ.
"
Vân Phương hiển nhiên là không nguyện ý làm cho Triệu Thụy tiêu phí tiền, nhưng xem một bộ dáng thương cảm của con gái, trong lòng mềm lại , không thể làm gì khác hơn là có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Vân Liên có được cam đoan trang trọng của hai người, lúc này mới hơi ấm ức đem huyết thủy tinh ra, đưa tới trên tay Triệu Thụy .
Triệu Thụy vươn tay, cầm lấy huyết thủy tinh, ngón tay vừa mới tiếp xúc đến mặt ngoài huyết thủy tinh , hắn