Bá Đức nhìn Triệu Thụy, đứng ở ngoài trăm thước, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo vẻ tươi cười trào phúng.
Hắc ám khí tức lạnh như băng từ trong cơ thể tán phát ra, trong không trung phiêu phù bốn phía.
Ánh mắt Bá Đức phi thường ung dung, ung dung đến mức thậm chí có chút khinh thường.
Bởi vì hắn là Huyết tinh công tước hách hách hữu danh là kẻ phản bội Huyết tộc, từng làm run rẩy cả đại lục châu Âu, có thực lực cường đại tuyệt luân.
Bá Đức tịnh không xem trọng Triệu Thụy, nhân loại này nhìn mới có hai mươi tuổi, so với hắn, bất luận về kinh nghiệm hay thực lực, đều có khoảng cách rất lớn.
Mà ngay không lâu trước đó, hắn còn đánh cho Triệu Thụy không còn lực hoàn thủ, chạy trốn như chuột để bảo vệ tính mạng.
Bá Đức phi thường tự tin, sẽ một lần nữa đem Triệu Thụy đánh bại.
Bất quá lúc này đây, hắn sẽ không để cho Triệu Thụy lại có bất cứ cơ hội gì để có thể chạy thoát.
Đương nhiên, trong lòng Bá Đức cũng hơi hơi cảm giác có chút kì quái, tại sao kẻ bại tướng dưới tay mình chỉ ngắn ngủi sau một giờ lại đến đây chịu chết.
Hắn thậm chí hoài nghi đây chẳng lẽ là một cái bẫy.
Bất quá hắn cẩn thận quan sát tình huống bốn phía, tựa hồ cũng không có bất luận mai phục gì.
“Có lẽ tên kia đúng là đồ ngốc muốn tìm cái chết.” Bá Đức trong lòng nghĩ như vậy.
Bóng đêm đen tối như mực bao phủ khắp nơi.
Bên con đường cái đầy ổ gà mấp mô, đèn đường rỉ sét loang lổ, không biết đã hỏng từ bao giờ, không phát ra nửa tia ánh sáng.
Cảnh vật chung quanh, ngoại trừ hắc ám, cũng chỉ còn hắc ám, không còn màu sắc nào khác.
Gió đêm pha lẫn hơi lạnh đầu đông, trầm thấp gào thét thổi nhanh qua, vài mảnh lá vàng rụng cuồn cuộn nổi lên, lạnh thấu xương, làm người khác khiếp sợ.
Sát khí nồng nặc từ trên người Triệu Thụy cùng Bá Đức phát ra mãnh liệt xung đột, kích động nổi lên từng trận khí lưu.
Mấy con chuột cống từ cống ngầm bên đường ướt sũng bò ra.
Rất nhanh nhằm phía thùng rác xa xa bên đường, tựa hồ chuẩn bị từ nơi đó tìm kiếm chút đồ ăn.
Nhưng vừa mới chạy vài bước, chúng khiếp sợ vạn phần chạy trốn trở về, tiến vào cống nhỏ ấm áp an toàn.
Sát khí kích động phía trước thật sự quá mức nồng hậu và kinh khủng, chúng là những sinh vật nhạy cảm, không muốn dùng tính mạng đổi lấy thức ăn.
Bên trong sát khí kích động, Bá Đức chậm rãi mở ra năm ngón tay, một hắc quang điện cầu liền xuất hiện trong bàn tay hắn.
Từ trước đến nay hắn luôn luôn không phải là một người kiên nhẫn, đặc biệt là đối phó với một đối thủ thực lực yếu hơn mình.
Cổ tay hắn vừa lộn, lòng bàn tay nhắm ngay Triệu Thụy, hắc quang điện cầu kia giống như đạn pháo nhằm thẳng hướng Triệu Thụy bắn nhanh ra.
Trệu Thụy vặn mình một cái, hắc quang điện cầu kia mang theo tiếng phá không vù vù bay qua sát người hắn.
Một lát sau, tiếng nổ mạnh ở phía sau hắn vang lên, trong đêm tối yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội.
Sóng xung kích sinh ra do vụ nổ làm bùn đất tung lên cao mấy thước, sau đó rơi trên mặt đất.
Lần công kích đầu tiên của Bá Đức đã thanh thế kinh người!
Bất quá, Triệu Thụy biết lần công kích này chỉ là thử dò xét, chiến đấu chính thức bây giờ mới bắt đầu.
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa mới né qua hai khối hắc quang điện cầu, Bá Đức hai tay giương lên, lại có hai khối hắc quang điện cầu tại không trung xẹt qua hai đường vòng cung từ hai bên hướng tới hắn giáp công.
Nhưng Triệu Thụy vẫn đứng ở chỗ cũ, không tránh né, mắt nhìn hai khối điện cầu ẩn chứa năng lượng khổng lồ sắp đánh trúng thân thể hắn.
Triệu Thụy đột nhiên khởi động không gian thần trạc, thi triển thuấn gian di động, đột nhiên tiêu thất rồi xuất hiện ở ngoài mười thước.
Hai khối điện cầu nhất thời nặng nề đánh vào nhau, một tiếng “ ầm” thật lớn vang lên, hai khối điện cầu trong nháy mắt bùng nổ, những tia chớp màu đen bắn loạn xạ trên không trung, tuôn ra hoa lửa điện chói mắt.
“Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ giống như chuột, trốn tránh chung quanh sao?” Bá Đức có chút châm chọc nói một câu.
Âm thanh câu nói của hắn còn chưa dứt, Triệu Thụy cười lạnh một cái, đột nhiên nhập hai ngón tay lại, chỉ một cái vào Bá Đức.
Thị Huyết Ma Đao vẫn một mực xoay quanh người Triệu Thụy đột nhiên phát ra huyết vụ nồng đậm, mang theo âm thanh phá không mãnh liệt, vù một tiếng bắn tới Bá Đức.
Thị Huyết Ma Đao sau khi tiến hóa, tốc độ nhanh kinh người, Bá Đức thậm chí còn không kịp phản ứng thì ma đao đã bắn tới trước mặt hắn.
Bá Đức không khỏi lấy làm kinh hãi, thật không ngờ Thị Huyết Ma Đao này dĩ nhiên lại có tốc độ nhanh như vậy.
Hắn vội vàng lách một cái sang bên cạnh, kéo theo một đạo tàn ảnh phía sau người.
Nhưng Thị Huyết Ma Đao sau khi tiến hóa tốc độ nhanh vô cùng.
Tốc độ né tránh của Bá Đức mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị ma đao cắt đứt quần áo, đao phong băng hàn lướt qua da hắn, làm cho hắn không nhịn được rùng mình một cái.
Bá Đức cúi đầu nhìn chỗ bị ma đao xẹt qua một chút, quần áo mặc dù rách, nhưng không có bị thương đến da thịt, đã gọi là phi thường may mắn.
Nhưng điều này lại làm cho hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Bị một đối thủ thực lực kém hơn rất nhiều làm cho thành chật vật như vậy mới là lần đầu tiên.
Hắn phẫn nộ, nặng nề hừ một tiếng rồi triển khai song chưởng, ngưng tụ hắc ám năng lượng trong cơ thể, song chưởng nhấc lên hơi hơi hướng về phía trước.
Hắc quang điện cầu lớn chậm rãi ngưng tụ trong bàn tay hắn.
Triệu Thụy trong lòng rùng mình, trước kia Bá Đức bắn ra hắc quang điện cầu đều chỉ có lớn cỡ nắm tay mà uy lực cũng đã hết sức đáng sợ.
Hiện giờ, hắc quang điện cầu đã to như quả bóng rổ, trong đó ẩn chứa hắc ám năng lượng chẳng phải là gấp mấy chục lần trước kia.
Hắn vội vàng huy động ma đao, Thị Huyết Ma Đao “vù” một tiếng bay trở về, đứng ở trước người tiến hành phòng hộ.
Song chưởng Bá Đức đẩy ra bên ngoài, hắc quang điện cầu cực đại mang theo tiếng rít gào cực kỳ lăng lệ, hùng hổ bắn tới Triệu