Triệu Thụy tuy trước kia từng nghe danh tiếng Thất Trung tam ác thiếu, nhưng vì Đông Hồ Thất Trung diện tích tương đối rộng, cấp ba lại cao hơn cấp hai, do vậy tuy thường nghe ác danh, nhưng trước giờ chưa từng tận mắt kiến thức.
Thế nhưng, hôm nay hắn đã chính tai nghe ba tên này ô ngôn uế ngữ và hung hăng kiêu ngạo.
Triệu Thụy đúng là khó thể tưởng tượng phẩm hạnh của ba tên này lại bại hoại đến mức ấy, những lời đã nói, căn bản là không giống học sinh, thậm chí so với bọn côn đồ bên ngoài còn muốn hạ lưu hơn vài phần!
Sắc mặt hắn dần dần trầm xuống, nộ ý trong lòng cũng dần dần sinh ra.
Quan hệ của hắn và Vân Phương thường ngày thân mật, Vân Liên cũng theo hắn càng lúc càng thân cận, càng lúc càng hòa thuận, tin cậy hắn hơn, tỏ ra ỷ lại vào hắn.
Bây giờ bọn Liêu Luân ba người nói về mẹ con họ quá đáng như vậy, làm sao không khiến hắn phẫn nộ?
Càng huống chi, học sinh Chu Đào của hắn, bởi vì ra lời trượng nghĩa mà bị bọn Hoàng Chấn Vũ, Liêu Luân vây đánh, nếu hắn không ra mặt, vậy thì thật hết chỗ nói!
Triệu Thụy là người bảo vệ, không thể nhìn Chu Đào bị đánh, vì vậy, vào thời khắc mấu chốt khi Liêu Luân đánh Chu Đào, hắn đã ra tay ngăn lại.
“Lại là ngươi! Buông ra! Có nghe không hả? Buông ta ra!” Liêu Luân cảm thấy nắm đấm của mình giống như bị một gọng kìm bằng sắt kẹp chặt lại, đau đến buốt xương, bèn lớn giọng kêu la.
Triệu Thụy hừ một tiếng, quăng hắn một cái sang bên cạnh, sau đó chộp lấy Chu Đào cướp từ trong tay Hoàng Chấn Vũ và Hồ Tề ra, cho ra sau lưng che lại.
Liêu Luân không dễ dàng gì mới đứng vững lại được, vừa xoa nắm đấm, vừa lớn giọng gào lên với Triệu Thụy: “Lại là ngươi! Ngươi con mẹ nó là ai vậy? Sao lúc nào cũng chống lại bọn ta vậy?”
Chu Đào vốn cho rằng mình thế nào cũng sẽ bị Liêu Luân đánh gần chết, sớm đã bị dọa đến hai chân phát run, đột nhiên thấy Triệu Thụy xuất hiện, đúng là như nhìn thấy cứu tinh, có một nỗi hưng phấn không tên, nghe Liêu Luân nói vậy, nó bèn từ sau lưng Triệu Thụy thò đầu ra, sức lực đầy đủ lớn giọng nói: “Ông ấy là Triệu lão sư của lớp tụi tao!”
Chu Đào ba lần bốn lượt rơi vào hiểm cảnh đều được Triệu Thụy cứu ra, sớm đã tràn đầy lòng tin với Triệu Thụy.
“Triệu lão sư?” Hoàng Chấn Vũ hơi nhếch mép, âm ngoan nhìn Triệu Thụy một cái, sau đó quay đầu nói với Liêu Luân: “Hắn còn một thân phận nữa, là người tình bí mật của người tình trong mộng mày Vân Phương Vân lão sư đó! Hà hà, gian phu dâm phụ, củi khô lửa mạnh à.”
“Câm mõm!” Triệu Thụy thấy hắn nói khó nghe, trong lòng đại nộ, không khỏi chỉ Hoàng Chấn Vũ quát lạnh một câu.
“Câm mõm?” Hoàng Chấn Vũ vẻ mặt giễu cợt nhìn Triệu Thụy, “Ngươi tính là cái gì? Kêu ta câm mõm là ta câm mõm? Ngươi cũng không phải là chủ nhiệm lớp ta! Nói cho ngươi! Cho dù chủ nhiệm lớp ta tự thân tới, cũng không có cách gì nắm bọn ta, càng huống gì là ngươi!”
Hoàng Chấn Vũ không ngừng dùng lời kích thích Triệu Thụy, đồng thời, hắn âm thầm đưa tay ra hiệu với Liêu Luân.
Liêu Luân trong lòng liền rõ ràng, nhân lúc Triệu Thụy không chú ý, Liêu Luân len lén lách ra sau lưng Triệu Thụy, vơ lấy một cái gạt tàn thủy tinh trên bàn, nhằm sau gáy Triệu Thụy đập tới.
Gạt tàn thuốc của tiệm này lớn hơn nhiều so với các loại gạt tàn thuốc bình thường, chế tạo dày phi thường, so với chai bia còn dày hơn mấy lần, thêm vào Liêu Luân hạ thủ phi thường độc ác, nếu như đập vào gáy người bình thường, cho dù không chết, cũng phải trọng thương.
“Triệu lão sư! Cẩn thận!” Chu Đào thấy vậy, không khỏi đại kinh thất sắc, kinh hô nhắc nhở.
Triệu Thụy tu vi cao thâm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tự nhiên là phi thường rõ ràng.
Hắn thấy Liêu Luân xuất thủ ác độc vậy, trong lòng nộ hỏa vạn trượng, cũng không lưu nửa điểm tình cảm.
Hắn cũng không quay đầu lại, tay phải vung lên, nắm đấm quét mạnh về phía sau.
“Ầm” một tiếng giòn tan vang lên, nắm đấm của Triệu Thụy đập vỡ cái gạt tàn dễ dàng phi thường, sau đó đánh mạnh lên mặt Liêu Luân.
Chỉ nghe “crack” một tiếng vang lên, trên mặt máu bắn tung tóe, sống mũi đã bị Triệu Thụy một quyền đấm sập.
Liêu Luân kêu thảm một tiếng thê lương, ôm mũi, ngồi sụp xuống, máu tươi không ngừng từ kẽ ngón tay chảy ra, nhỏ lên mặt đất.
Một quyền này của Triệu Thụy vừa nhanh vừa ác, làm sao một người bình thường có thể chịu được!
“A! Mũi ta bể rồi! Mũi ta bị ngươi đánh nát rồi!” Liêu Luân lớn giọng kêu thảm, không ngừng la gào thảm thiết.
Mới gào được hai câu, Triệu Thụy đã một cước ác độc đạp ngã xuống đất, sau đó một cước giẫm lên mặt, đem những tiếng kêu gào dẫm vào trong cổ họng hắn hết cả.
Tranh chấp của Triệu Thụy và bọn Hoàng Chấn Vũ sớm đã hấp dẫn sự chú ý của những khách hàng khác trong tiệm, chỉ bất quá, xung đột phát sinh trong tiệm, tịnh không phải chuyện gì hiếm hoi, tuyệt đại đa số người chỉ liếc một cái, sau đó tiếp tục lên mạng vui chơi.
Người đang lên mạng, đại khái là đám người không muốn xem náo nhiệt nhất.
Ông chủ tiệm cũng không chú ý đến vụ xung đột nhỏ ấy, vẫy vẫy tay, ra hiệu kêu quản lý đến, xử lý chuyện này.
Thế nhưng, chính vào lúc này, Hoàng Chấn Vũ thấy Liêu Luân bị đánh ngã, sắc mặt đột biến, mắt lộ hung quang, lớn giọng gào thét: “**! Ngươi lại dám động thủ với bọn ta! Đúng là ăn gan báo rồi! Lão tử hôm nay quật ngã ngươi ở đây!”
Nói xong, hắn mở cặp sách, rút ra dao găm, hung ác đâm xuống Triệu Thụy, bộ dạng muốn đặt Triệu Thụy vào chỗ chết.
Triệu Thụy lạnh lùng hừ một tiếng,