Từ Đông Hồ đi về phía bắc 50km chính là huyện thành của Đông Hồ đệ nhất đại huyện Dung Huyện.
Cả tòa huyện thành đại khái có khoảng mười vạn người, tuy không đáng gọi là phồn hoa gì, nhưng cũng thập phần náo nhiệt.
Phía đông huyện thành có một tòa đạo quán to lớn, Thanh Diệp quán, chiếm đến mấy mẫu đất, bình thời hương hỏa rất thịnh, người đến như thoi.
Người bình thường tuyệt đối khó tưởng tượng, trong hang động dưới tòa đạo quán khí thế hùng vĩ này lại ẩn tàng tổng bộ của một giáo phái khác hoàn toàn bất đồng: Linh Nguyên Chân Tiên giáo!
Linh Nguyên Chân Tiên giáo hình thành ba mươi năm trước, đến bây giờ đã có mấy vạn tín chúng, gần trăm nội vi đệ tử, đã có sức ảnh hưởng cực lớn trong mấy huyện thị quanh đó, chiếc vòi của chúng thậm chí còn vươn tới vùng trung tâm của Đông Hồ.
Linh Nguyên Chân Tiên giáo tuy tên là chân tiên, nhưng hành sự lại ngụy bí tà ác, chống đối nghiêm trọng với pháp luật, dẫn đến sự hoài nghi của cảnh sát, từng mấy lần tổ chức lực lượng cảnh sát, hung hăng tiến hành đả kích cấm chỉ.
Thế nhưng, do giáo chủ của Linh Nguyên Chân Tiên giáo pháp lực thông thần, lại thêm cũng chuyên tâm bồi dưỡng một số đệ tử tinh thông pháp thuật trong giáo, vì vậy, cho dù cảnh sát hết sức cố gắng tấn công, vẫn không lay động được gốc rễ của bọn chúng, trái lại bọn chúng còn không ngừng âm thầm lớn mạnh.
Tuy thân ở nơi phố xá náo nhiệt, tín chúng đông đúc, nhưng tổng bộ của Linh Nguyên Chân Tiên giáo chỉ có một số rất ít nội vi đệ tử trong giáo được biết.
Đại trưởng lão Ngô Xuân Ba của Linh Nguyên Chân Tiên giáo ngồi xếp bằng trong hang động của mình, hai mắt hơi nhắm, tiến hành tu luyện, xung quanh động đặt bốn pho tượng ác thú to lớn bằng đồng đen mặt mày dữ tợn, miệng của tượng ác thú không ngừng phun ra khói đen dày đặc, làm cho hang động khói mù cuồn cuộn, cơ hồ không thấy rõ người.
Trong làn khói đen này mang theo mùi hương cực kì cay mũi, tanh tưởi khó chịu, hơn nữa còn chứa kịch độc, nếu là người bình thường, chỉ cần hít vào, trong vòng mấy giây sẽ lập tức thất khiếu chảy máu, độc phát thân vong, nhưng Ngô Xuân Ba lại sắc mặt như thường, thoải mái dễ chịu.
Bởi vì khói đen này là dùng phối phương đặc thù chế ra, rất có lợi ích đối với việc tu luyện.
Do vì tài liệu trân quý, nếu không phải hắn ở trong giáo có địa vị tôn sùng, cũng không có được đãi ngộ này.
Đang lúc tu luyện, một con Vạn Lân yêu trùng mang một viên thủy tinh cầu đột nhiên từ bên ngoài bay vào trong hang động, cắt ngang sự tu luyện của hắn.
Ngô Xuân Ba chậm chạp mở mắt ra, khi hắn nhìn thấy viên thủy tinh cầu nhỏ ấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Viên thủy tinh cầu này có công năng ghi hình, có thể ghi lại nguyên vẹn hình ảnh của một sự kiện xảy ra trong một đoạn thời gian, thông thường chỉ có đệ tử trong giáo, lúc gặp tình huống cực kì hung hiểm mới dùng đến, vạn nhất gặp phải bất trắc, cũng có thể lưu lại một ít manh mối, để cho người khác trong giáo thay mình trả thù.
Viên thủy tinh cầu này được Vạn Lân yêu trùng mang về, điều này có nghĩa là, chủ nhân của thủy tinh cầu lúc này đã dữ nhiều lành ít.
Ngô Xuân Ba cảm thấy có chút bất ngờ, bởi vì nội vi đệ tử trong Chân tiên giáo, ít nhiều gì cũng đã tu tập qua pháp thuật, một số thậm chí còn có pháp khí hộ thân, người bình thường rất khó gây thương hại được cho chúng, làm sao đột nhiên lại chết được? Ngô Xuân Ba trong lòng nghĩ vậy, xòe bàn tay ra, Vạn Lân yêu trùng đáp xuống, thả viên thủy tinh cầu ấy lên tay hắn.
Ngô Xuân Ba ba ngón tay nhặt lấy thủy tinh cầu, sau đó đưa một tia chân khí vào trong.
Qua một lúc, thủy tinh cầu phát ra quang mang màu trắng, trong quang mang trùng hiện hoàn chỉnh cảnh Tiền Giác chiến đấu với một người mang mặt nạ bạc.
Ngô Xuân Ba thần sắc dần dần trở nên kinh ngạc, đồng thời lộ ra vẻ vui mừng khó áp chế.
Hắn kinh ngạc là vì sự cường đại mà người mang mặt nạ bạc triển hiện ra và sự kì dị của pháp khí.
Mà điều khiến hắn vui mừng là, hắn lại thấy được Thiên Bảo linh đồng!
Thiên Bảo linh đồng là đứa trẻ có thể chất đặc thù, số lượng cực kì ít ỏi, vạn người có một, trong máu thịt trời sinh ẩn chứa linh khí đặc thù, là tế phẩm tốt nhất dùng để cúng tế.
Giáo chủ của Linh Nguyên Chân Tiên giáo từ trước đến nay vẫn khổ cực tìm kiếm Thiên Bảo linh đồng, ví nó mà tốn một lượng lớn nhân lực vật lực, nhưng vẫn không có kết quả.
Không ngờ, lần này Tiền Giác lại phát hiện ra.
Trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Ngô Xuân Ba lộ ra nét cười, hắn hốt nhiên cảm thấy cái chết của Tiền Giác có giá trị phi thường.
Hắn cầm viên thủy tinh cầu ấy đứng dậy, rời khỏi hang động của mình, theo thông đạo chật hẹp vào sâu bên trong.
Trong hang động có không ít đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo đi ra đi vào, vừa thấy hắn lập tức dạt ra hai bên, cung cung kính kính cúi đầu chào hỏi hắn.
Ngô Xuân Ba là đại trưởng lão trong giáo, thực lực cường hãn, tay nắm đại quyền sinh sát, dưới một người trên vạn người, không có đệ tử nào không sợ hắn.
Ngô Xuân Ba lại hơi ngẩng đầu, dường như không thấy, bước nhanh lên trước.
Khi hắn đến cuối thông đạo, một cánh cửa đá lớn chắn trước người hắn.
Cửa đá đen nhánh như mực, hai bên đặt hai tượng hung thú bằng đá, sắc mặt hung ác, khí thế bức nhân, khiến người ta khiếp sợ.
Ngô Xuân Ba dừng bước, chỉnh sửa y phục, hơi khom người, cách cánh cửa hành một lễ hướng vào trong, cung cung kính kính gọi: “Giáo chủ!”
Ngô Xuân Ba có lực lượng cực kì cường hãn, ở trong giáo cũng có uy tín to lớn, nhưng đối với giáo chủ Linh Nguyên Chân Tiên