Mấy chục đặc cảnh vũ trang tận răng, thu lấy khí thế xông vào chủ điện Thanh Diệp quán.
Bọn họ phát hiện, mười bảy mười tám đạo nhân thân mặc đạo bào, thần sắc hung ác, mắt lộ hung quang, phân thành nửa hình tròn, đứng đối diện với bọn họ.
Trong tay một số đạo nhân trong đám còn có cầm một số loại dụng cụ cổ quái.
“Nằm xuống! Đặt tay sau gáy! Tất cả nằm xuống!”
Viên đặc cảnh xông vào đầu tiên, như lâm đại địch, chĩa mũi súng vào các đạo nhân ấy, nghiêm giọng quát lớn.
Bọn họ đều biết, thân phận thực sự của những đạo nhân này là giáo đồ của Linh Nguyên Chân Tiên giáo.
“Trừ giáo chủ vạn năng ra, không ai có thể ra lệnh cho bọn ta!” Một đạo nhân đứng đầu đột nhiên khàn giọng quát một tiếng, giơ cao một lá bùa bằng máu tươi, trong miệng bắt đầu ngâm niệm chú văn.
“Vù” một tiếng, lá bùa bốc cháy, hóa thành một con phi xà màu xanh lục sẫm, bắn về viên đặc cảnh ấy nhanh như chớp.
Viên đặc cảnh ấy cho dù vẫn luôn giữ cảnh giác, nhưng vẫn giật nảy mình, vội vàng ngắm chuẩn con phi xà ấy bắn một phát.
Anh ta bắn súng cực chuẩn, một phát đã làm con phi xà nổ tung, chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe ra xung quanh.
Viên đặc cảnh ấy mới vừa thở hổn hểnh, mấy giọt chất lỏng đã rơi lên người anh ta.
Một tiếng “xèo” nhẹ vang lên, chất lỏng ấy phi thường dễ dàng ăn mòn lớp da thịt bên ngoài của anh ta, tiếp tục ăn mòn tới nội tạng anh ta!
Viên đặc cảnh ấy kêu thảm một tiếng ngắn ngủi, sau đó ngã lăn ra đất, chết ngay.
Những viên đặc cảnh khác không khỏi trên mặt biến sắc, vừa sợ vừa giận, không ngờ pháp thuật của những giáo đồ tà giáo này lại tà ác như vậy, không thể phòng bị.
“Nổ súng!’
Đội trưởng đặc cảnh rống to một tiếng.
Cơ hồ đồng thời, mấy chục khẩu vi xung “tạch tạch” phun lưỡi lửa ra, đạn dày đặc như mưa đập lên người tên đạo nhân ấy, bắn hắn bay ra, biến thành một đống thịt vụn.
Những đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo giả làm đạo sĩ ấy đều là những giáo chúng cực kì cuồng nhiệt, thấy thủ lĩnh bị bắn chết, không những không đầu hàng, trái lại còn kêu lên những tiếng sắc nhọn kì quái, miệng niệm những chú văn cổ quái, ào ào thi triển tà pháp, triển khai cuộc chiến liều chết với những đặc cảnh xông vào đại điện.
Nhất thời, trong chủ điện tiếng súng nổ vang, lửa xanh bay loạn, đôi khi còn có tiếng kêu thảm sắp chết từ trong chủ điện truyền ra.
Nội vi đệ tử của Linh Nguyên Chân Tiên giáo chủ yếu tập trung ở hang động dưới đất, nhân số trong Thanh Diệp quán tịnh không nhiều lắm, tổng cộng không đến hai chục người.
Cảnh sát lại có đến mấy trăm người, một khi có cảnh sát tử trận, lập tức sẽ có người lên thay, hỏa lực không hề yếu đi nửa phần.
Trên nhân số, Linh Nguyên Chân Tiên giáo đã ở vào thế kém.
Thêm vào đó tà pháp mà những đệ tử này tu luyện đều chỉ là những da lông bên ngoài, tịnh không có pháp thuật đặc biệt lợi hại, do đó trong chiến đấu dần dần rơi vào hạ phong.
Sau một trận giao chiến ngắn ngủi, những giáo đồ tà giáo có trong chủ điện toàn bộ đều bị bắn chết, thi thể nằm trên mặt đất, rải rác khắp nơi.
Bất quá, thắng lợi của phía cảnh sát đến tịnh không dễ dàng.
Bọn họ tổng cộng có mười lăm người tử trận, không có ai bị thương, bởi vì, chỉ cần trúng phải tà pháp, sẽ lập tức mất mạng, không có đường sống.
Công kích chủ điện xong, Lý Hữu Hùng lập tức ra lệnh Ngô Xuân Ba tìm ra cửa vào thông đạo xuống hang động trong lòng đất, sau đó ông mang mấy trăm cảnh sát nối đuôi nhau vào.
Triệu Thụy vẫn luôn ở phía sau, chờ cảnh sát vào hang động bên dưới rồi, hắn cũng len lén chui vào, không xa không gần bám đuôi theo.
Trận chiến đấu ở hang động dưới lòng đất so với trên chủ điện còn kịch liệt hơn, đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo chống lại cũng điên cuồng hơn.
Bất quá lần này, Lý Hữu Hùng thông minh hơn nhiều, khiêm tốn nghe ý kiến của Ngô Xuân Ba, điều động cảnh sát dưới quyền, từng chút tiến hành bắt giữ đối với giáo đồ tà giáo trong động.
Sau khi trả một cái giá to lớn, cảnh sát An huyện cuối cùng cũng thanh trừ tuyệt đại đa số giáo đồ tà giáo trong hang động, bắn chết ba mươi người, bắt sống cũng hơn hai mươi người.
Bất quá, theo tin tình báo mà Ngô Xuân Ba cung cấp, tựa hồ còn có mười mấy đệ tử Linh Nguyên Chân Tiên giáo lọt lưới.
“Những tên còn lại trốn đâu cả rồi? Các đồng chí đã kiểm tra cẩn thận chưa?” Lý Hữu Hùng xụ mặt, chất vấn một sĩ quan cảnh sát cao cấp.
“Kiểm tra hết rồi, ngoại trừ chỗ đó.
” Viên sĩ quan cảnh sát ấy duỗi tay chỉ về phía bên phải, nói.
Lý Hữu Hùng quay đầu nhìn qua, liền thấy một cánh cửa đá màu đen nặng đến vạn tấn xuất hiện trước mắt.
Lý Hữu Hùng chậm rãi bước qua, lúc này mới phát hiện, cánh cửa đá này vậy mà cao tới mười mét, to lớn vô cùng, người đứng trước cửa đá, tỏ ra nhỏ bé hết mức, dường như yếu ớt không chịu nổi một kích.
Còn như bề ngoài cánh cửa đá đen nhánh như mực tàu, lại càng khiến ông cảm thấy cực kì yêu dị.
Không biết tại sao, trong lòng Lý Hữu Hùng có một thứ cảm giác bất an, dường như trong cánh cửa đá này, có thứ gì đó đáng sợ, đang chờ đợi ông.
Đang lo lắng ở đó, viên sĩ quan cảnh sát kia báo cáo tiếp: “Vừa rồi có người nhìn thấy giáo đồ còn sót lại lui vào sau cánh cửa đá màu đen ấy.
Nhưng bọn tôi cẩn thận kiểm tra qua một lượt, phát hiện cánh cửa đá ấy dày nặng vô cùng, căn bản không có cách nào mở ra, cũng không phát hiện có cơ quan nào có thể mở cửa.
”
Lý Hữu Hùng gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Ngô Xuân Ba, gọi lão đến bên mình.
Dẫu sao Ngô Xuân Ba này cũng là đại trưởng lão của Linh Nguyên Chân Tiên giáo, đối