“Hừ, Vân Phương, một câu “Lão tổ tông” này của ngươi, bọn ta đúng là không dám nhận à!” Thi Cương mặt đầy râu bạc trắng, thần tình có chút hung ác, ngẩng đầu nhìn trời, hừ lạnh một tiếng nói, trong ngữ khí đầy vẻ bất mãn.
“Lão tổ tông, câu này nói thế nào?”
“Ngươi đến giờ còn làm bộ ngu với ta?” Thi Cương vểnh râu, trợn mắt, lớn giọng, “Ngươi đến anh em Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn cũng dễ dàng tiêu diệt được, trong mắt còn có ba chúng ta sao! Ngươi còn để tộc quy vào trong mắt sao?”
“Đúng à! Đúng là chân nhân bất lộ tướng mà! Bọn ta quả thật không nhìn ra, một người phàm không có bất cứ pháp thuật nào như ngươi, lại có thể sai khiến tu chân cường giả, chém chết Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn! Bội phục, bội phục.
Đừng nói bọn ta, cả Thi gia trên trên dưới dưới mấy trăm người đều nhìn nhầm cả rồi!” Thi Trí cằm nhọn hoắc, mặt mày âm trầm, cũng vỗ vỗ tay, lập lờ khen ngợi.
“Đó là Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn muốn ám sát tôi!” Vân Phương hơi ngẩng đầu, lớn giọng bào chữa “Hắn sợ tôi và Liên Liên tranh đoạt vị trí gia chủ Thi gia! Nhưng thật ra, trước giờ tôi không nghĩ như vậy! Nhưng bọn họ hoàn toàn không tin tôi, mà nhất định phải trừ diệt mẹ con tôi trước!”
“Hừ, nói như vậy, nghĩ là ngươi thừa nhận, hai người Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn là do ngươi phái người giết?” Thi Trí chụp lấy chỗ này, gay gắt hỏi.
Vân Phương giật nảy mình, không ngờ ba vị lão tổ tông của Thi gia lại đem chuyện này đổ tội lên đầu mình, vội vàng lắc đầu bào chữa: “Không có, tôi không có phải người giết bọn họ…” “Không phải ngươi thì là ai? Ngươi còn ở đây trợn mắt nói nhảm!” Thi Cương quát lớn một tiếng, thô bạo cắt ngang lời Vân Phương, râu ria đầy mặt cơ hồ dựng đứng cả lên!
“Ba chúng ta tuy già, nhưng không hồ đồ! Ngươi quả thật coi bọn ta là đồ ngu sao?” Thi Trí cũng âm trầm phụ họa một câu.
Vân Phương vội vã đến nỗi nước mắt muốn trào ra, cô phi thường rõ ràng, nếu như cô vác lên cái tội danh ám sát Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn, thế thì rất nhanh sau đó cô sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc và trả thù của Thi gia.
Thậm chí đến con gái Vân Liên của cô, nói không chừng cũng bị ảnh hưởng.
Vấn đề là, trong cả vụ này, cô rõ ràng là người bị hại, nhưng lại hoàn toàn không tìm ra lý do để gỡ tội cho mình.
Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn là đang trong quá trình chuẩn bị ám sát cô đột nhiên bị người mang mặt nạ bạc thần bí chém chết.
Nếu như nói người mang mặt nạ bạc đó không có bất cứ quan hệ gì với cô, ai cũng sẽ không tin.
Lúc này, Thi Thận mặt mày gầy gò, thái độ trầm ổn, duỗi tay ra ngăn hai người chỉ trích, rồi xoay đầu, lạnh nhạt nói với Vân Phương: “Ngươi nói chuyện này không phải ngươi làm.
Vậy bọn ta hỏi ngươi, chuyện này rốt cuộc là ai làm?”
Nói đến đây, lão ngừng một chút, đột nhiên duỗi tay, chỉ thẳng Triệu Thụy, nghiêm giọng: “Là hắn sao!”
Quả tim Triệu Thụy nhảy dựng lên, hoàn toàn không ngờ Triệu Thụy lại đột nhiên làm khó mình!
Bất quá, chỉ trong chớp mắt hắn đã bình tĩnh lại ngay, làm ra vẻ mù mờ hỏi: “Ông nói gì vậy? Sao lại có liên quan hay không liên quan tới tôi, tôi nghe chẳng hiểu câu nào cả?”
“Chuyện này không liên quan đến anh ta! Anh ta là đồng nghiệp của tôi, chỉ là vừa khéo mời tôi ăn một bữa cơm mà thôi, chẳng có chút quan hệ nào với chuyện này!” Vân Phương không muốn Triệu Thụy bị cuốn vào chuyện nguy hiểm này, vội vàng lớn giọng biện hộ cho hắn.
“Há? Thật sao?” Thi Thận đánh giá trên dưới Triệu Thụy hai cái, sau đó lại chuyển ánh mắt về Vân Phương, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cho ta, rốt cuộc là ai?”
Vân Phương ngẩn ra tại chỗ, cứng họng.
Cô không biết ai đã âm thầm bảo vệ cho mình, thật ra, cho dù biết, cô cũng không thể bán rẻ người bảo vệ mình, cô không vô lương tâm cỡ đó.
“Tôi… không biết.”
Qua một lúc, Vân Phương mới chậm chạp nhưng hết sức kiên định nói một câu, không có nửa điểm đề cập đến chuyện người mang mặt nạ bạc.
“Không biết? Ha, ngươi lại nói là không biết?” Trong hai mắt Thi Thận tinh quang nổi lên, trên người bỗng bùng ra một khí thế cường đại, ép tới Vân Phương.
Vân Phương chỉ cảm thấy một cỗ áp lực to lớn vô cùng, giống như tấm thép dày cui từ bốn phương tám hướng ép tới cô, khiến cô hít thở khó khăn vô cùng.
Cô mặt hoa tái mét, không có chút máu nào, không tự chủ há miệng, ra sức hít thở, hi vọng có thể hít vào một chút dưỡng khí.
Thế nhưng, không khí xung quanh giống như bị rút sạch, nỗ lực của cô hoàn toàn không có tác dụng.
Vân Liên cảm thấy mẹ mình dường như có chút không bình thường, lịch bịch chạy tới, ngẩn khuôn mặt trái xoan, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ sao rồi? Bộ dạng thật dọa người a? Có phải bị bệnh không?”
Thi Thận nhìn Vân Liên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh, đột nhiên duỗi hai ngón tay, hơi đề khởi chân khí, một luồng sét màu tím nho nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay lão.
Tia sét phát ra tiếng lách tách, trong đêm lạnh tỏ ra rất đáng nổi da gà.
Trong mắt Vân Phương lộ ra vẻ nôn nóng.
Cô phát giác ra, Thi Thận dường như đã nổi sát cơ, muốn xuống tay với Vân Liên!
Cô nỗ lực há miệng, muốn thúc giục Vân Liên rời đi, thế nhưng, mọi lời nói đều mắc ở cổ họng, không cách nào nói ra được.
“Ngươi phạm tội